Dịch giả: rolland
Trở lại Thương Lan Tông, Lý Phù Trần đi thẳng tới Nhiệm Vụ Đại Điện.
Trưởng lão nhiệm vụ thâm trường nhìn Lý Phù Trần, không nói thêm cái gì.
Mặc dù hắn là Trưởng Lão Ngoại Tông, hơn nữa chấp chưởng Nhiệm Vụ Đại Điện của Ngoại Tông, nhưng không có nghĩa là hắn có thể xem thường đệ tử Ngoại Tông.
Lần trước hỏi Lý Phù Trần có phải phát hiện Tuyết Ngân Thiết Khoáng Thạch lượng lớn hay không, đã là vi phạm nho nhỏ, lần này nếu truy cứu đối phương gạt mình, chính là tự mình tìm phiền phức.
Trước khi không xác định tiềm lực của đối phương, hắn không hy vọng đối phương ghi hận hắn.
Lý Phù Trần rời khỏi Nhiệm Vụ Đại Điện, hắn mới thở ra một hơi, hắn vốn cho rằng Trưởng lão nhiệm vụ sẽ tìm hắn gây phiền phức, không ngờ lại không có chuyện gì.
"Ba vạn sáu ngàn tám trăm điểm cống hiến, hẳn là đủ để tu luyện Xích Cấp Chiến Thân tới tầng thứ ba viên mãn."
Lý Phù Trần tu luyện công pháp luyện thể quá nhanh chóng, nhưng đồng thời cũng tiêu hao rất nhiều tài nguyên, không khoa trương mà nói, đổi thành một người khác có ngộ tính như hắn, cũng không cách nào tu luyện nhanh như vậy.
Tu luyện công pháp luyện thể, ngộ tính là trọng yếu, ý chí cũng quan trong.
Nhưng trong một năm Linh hồn tan rả lúc trước, khiến ý chí của hắn vô cùng mãnh mẽ, làm hắn chịu đựng vượt qua người bình thường.
- Con rùa nhỏ, lần trước có Trần trưởng lão, không thể bắt ngươi, lần này coi ai có thể cứu ngươi.
Trên đường trở về, một thân ảnh mạnh mẽ ngăn cản Lý Phù Trần.
Không phải Chu Hoài Long thì là ai.
Hắn từ trong miệng người khác biết được, tuy Lý Phù Trần không còn đến Thương Lan Hồ nữa, nhưng tựa hồ phát hiện một lượng lớn khoáng thạch cao cấp, hiện tại vẫn "phong thủy sinh khởi" (tốt đẹp), rất đắc ý.
- Ngươi tự mình đưa tới của, cũng tiết kiệm thời gian đi tìm ngươi.
Có thù không báo không phải quân tử, Lý Phù Trần cũng không phải thánh nhân, Chu Hoài Long cắt đứt một cánh tay của hắn, hắn không thể xem chuyện gì cũng không xảy ra được.
- Ngươi muốn chết sao?
Chu Hoài Long không thể tin vào lổ tai của mình, trong mắt lóe ra hung ác, từ nắm tay đến cổ tay, bị một tầng khí tức màu đen bao lại.
Chu Hoài Long có tu vi Luyện Khí cảnh cửu trọng, đồng thời tu luyện công pháp nhập môn Thiết Giáp Công đến tầng thứ bảy, vận công toàn lực, đủ khiến bàn tay đến cổ tay có Chân khí hiện ra bên ngoài.
Không nên xem thường công pháp nhập môn tầng thứ bảy, tuy là tông môn quy định, trong vòng một năm, tu luyện công pháp nhập môn tới bảy tám chín tầng, có phần thưởng rất lớn, trong vòng hai năm tu luyện đến tầng thứ chín cũng có phần thưởng.
Nhưng mà đây là phần thưởng cho thiên tài chân chính, đệ tử Ngoại Tông bình thường, trong vòng hai năm tu luyện công pháp nhập môn đến tầng thứ bảy đã rất không tệ rồi.
Năm nay Chu Hoài Long mười tám tuổi, tròn hai năm mới đem Thiết Giáp Công luyện đến tầng thứ bảy.
- Mau nhìn, là Chu Hoài Long sư huynh cùng Lý Phù Trần.
- Lần trước Chu sư huynh cắt đứt một cánh tay của Lý Phù Trần, lần này sợ rằng muốn phế tứ chi của hắn.
Đệ tử Ngoại Tông của Thương Lan Tông có ba vạn, chỗ nào cũng có người, một đám người từ xa nhìn lại, hướng Lý Phù Trần chỉ trỏ.
Lý Phù Trần không nói gì, vận chuyển Hồng Ngọc Công tầng thứ bảy, hai mắt nhìn chằm chằm Chu Hoài Long.
- Tiểu súc sinh, ta muốn đánh gãy tứ chi của ngươi, cho người liếm giày.
Chu Hoài Long bị thái độ của Lý Phù Trần chọc giận, đầu gối đá ra, một bước xa tới trước người Lý Phù Trần, một quyền như thiểm điện kéo tới.
Một quyền này rất nhanh, trong không khí truyền ra tiếng xé rách.
Chỉ là, Lý Phù Trần hôm nay, đã không phải Lý Phù Trần hai tháng trước.
Giơ lên tay phải, Lý Phù Trần dễ dàng bắt được một quyền của Chu Hoài Long.
- Làm sao có thể!
Chu Hoài Long nỗ lực giãy dụa, nhưng giống như bị kìm ở đó, không nhúc nhích được chút nào.
- Muốn chết.
Quyền trái của Chu Hoài Long kéo tới, khí tức màu đen nhạt bao phủ nắm tay, giống như thiết quyền.
Đùng!
Giơ lên tay phải, Lý Phù Trần nắm lại quyền trái của Chu Hoài Long.
Không đợi hành động tiếp theo của Chu Hoài Long, Lý Phù Trần đá một cước nhanh như thiểm điện vào bụng của Chu Hoài Long, đạp đối phương cong lưng, phun ra máu tươi.
- Ngươi không phải thích đánh người sao? Hôm nay ta cho ngươi nếm thử mùi vị bị đánh.
Lý Phù Trần một cước lại một cước đạp trên bụng của Chu Hoài Long.
- Ta muốn ngươi chết!
Chu Hoài Long phát ra âm thanh oán độc, vận chuyển Thiết Giáp Công tới cực hạn, lực đạo kinh khủng bạo phát, tránh thoát sự kiềm chế của Lý Phù Trần.
Bịch!
Một nắm đấm đấm vào càm của Chu Hoài Long, ném đối phương lộn mấy vòng bay ra xa, cuối cùng quỳ gục trên mặt đất.
- Đây là tư vị bị đánh, thoải mái không!
Lý Phù Trần đi tới, một cước dẫm lên đầu đối phương, đem đầu đối phương đạp vào trong đất, hai chân giãy dụa.
Hít!
Âm thanh hút một ngụm khí lạnh từng trận vang lên.
Mọi người thấy thế liền choáng váng.
- Đây là Chu Hoài Long sư huynh sao? Dĩ nhiên bị Lý Phù Trần ngược.
- Các ngươi có phát hiện hay không, tốc độ của Lý Phù Trần thật nhanh, mắt ta đều không thể theo kịp động tác của hắn.
- Lẽ nào chỉ mới hai tháng, thực lực của Lý Phù Trần đã tiến nhanh, cho nên mới dám chống lại Chu Hoài Long sư huynh.
- Ba mươi năm hà đông ba mươi năm hà tây, xem ra chúng ta đều coi thường Lý Phù Trần.
Trong lòng mọi người đều có ưu tư, đệ tử của Thương Lan Tông lấy vạn số mà tính, mỗi ngày đều có ngươi bị khi dễ, nhưng ít có ai như Lý Phù Trần vậy, lấy tốc độ cực nhanh mà "lớn lên", đem người khi dễ hắn đánh một trận, coi như báo ứng, cũng tới quá nhanh a.
- Vị sư đệ này, ngươi làm quá mức rồi!
Cách đó không xa, La Khải cùng một thiếu niên mày phẳng đi tới.
Lý Phù Trần ngẩng đầu, thấy La Khải, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.
- Là La Khải, bên cạnh hắn là La Trung Thiên sư huynh, mạnh hơn Chu Hoài Long, cũng là Võ giả Luyện Khí cảnh cửu trọng.
Có người nhận ra thân phận của thiếu niên mày phẳng.
- Có quan hệ gì tới ngươi.
Lý Phù Trần không có buông chân ra.
La Trung Thiên kiêu ngạo cười:
- Một đời anh danh của Chu Hoài Long, không nên mất trong tay ngươi, ngươi làm nhục hắn như vậy, đã phạm vào sai lầm lớn, ta làm sao không xem vào.
Lý Phù Trần cười nhạt:
- Ta xem ngươi "ăn no rỗi việc" sao.
- Làm càn, dám cùng anh ta nói như vậy, Lý Phù Trần, còn không quỳ xuống xin lỗi.
La Khải chỉ tay vào Lý Phù Trần, giận dữ nói.
La Trung Thiên đường ca của hắn, trong gia tộc, có mấy người cùng thế hệ trong tông là chuyện bình thường, gia tộc càng hưng thịnh, huynh đệ tỷ muội trong tông môn càng nhiều, cái gì đường ca đường đệ, biểu ca biểu tỷ có một đống lớn.
- Quỳ xuống? La Khải, ta vốn không có ý định tìm ngươi gây phiền phức, nhưng ngươi tự mình tới, ta không khách khí.
Lý Phù Trần buông chân ra, đi tới La Khải.
- Bây giờ người mới, đều lớn lối như vậy sao?
La Trung Thiên xoay cổ, đột nhiên đánh ra một quyền tới Lý Phù Trần.
Lý Phù Trần không biến sắc, một quyền nghênh đón.
Ầm!
Giống như hai khối đá lớn va vào nhau, La Trung Thiên cùng Lý Phù Trần đều lui ra ba bước.
"Nắm đấm thật cứng rắn."
Lý Phù Trần hơi kinh ngạc, trải qua một quyền vừa rồi, hắn có thể cảm giác được La Trung Thiên tu luyện một công pháp luyện thể, cũng không đơn thuần là Chân khí.
Trên thực tế, tổng hợp lực đạo trên quyền của hai người, La Trung Thiên muốn hơn một chút.
May mà lực lượng thân thể của Lý Phù Trần mạnh hơn, tuy lực đạo không bằng đối phương, nhưng sức chịu đựng muốn vượt qua, khiến lực đạo của hai người không kém nhau bao nhiêu.
- Ngươi tu luyện công pháp luyện thể gì?
Sắc mặt của La Trung Thiên âm trầm, Chân khí cùng lực lượng thân thể phối hợp, lực đạo của hắn vượt qua Lý Phù Trần, nhưng có lúc, lực đạo mạnh cũng không tính vào đây, một quyền của Lý Phù Trần quá cứng.
Nói theo cách khác, dưới tình huống lực đạo tương đối, một khối là gỗ, một khối là sắt, hai bên va chạm vào nhau, khối gỗ tất nhiên bị thương.
Lúc này hắn cảm giác nắm đấm có chút đau.