Vị Ảnh Vệ Này, Ngươi Mở Mang Đầu Óc Chút Đi

Chương 61: Phong phi



Editor + Beta-er: ToruD

Trên đường hồi cung, Ảnh Cửu giải thích với Hình Thần Mục sao lại mang quan binh tới.

Vốn ngày hôm đó sau khi Ảnh Cửu giao thủ với Cổ Thiên Lỗi, biết đối phương cực lợi hại mà bên trong trang lại có hơn trăm hộ viện nên chẳng có gì đảm bảo sẽ không còn cao thủ nào khác. Hơn nữa trong trang lúc đó tụ tập không ít giang hồ nhân sĩ, Ảnh Cửu không thể dự đoán được lúc mang người chạy tới thì có xuất hiện chuyện ngoài ý muốn nào không. Thế nên sau khi do dự một lúc thì đã tự tiện cầm lệnh bài Ảnh vệ tới quan phủ điều quan binh tới trợ giúp.

Hình Thần Mục chỉ gật gật đầu, cũng không trách cứ việc hắn tự làm theo ý mình. Không biết có phải do tận mắt nhìn thấy Ảnh Bát bị thương không mà sắc mặt của Ảnh Cửu lúc này có hơi tái nhợt, Hình Thần Mục lập tức cho hắn về trước để chiếu cố Ảnh Bát. Chuyện còn lại đợi hồi cung thì tới báo cáo với Trác Ảnh.

Ảnh Cửu đáp ứng, nhanh chóng về lại trên một xe ngựa khác. Một ảnh vệ khác thông thạo y thuật đã giúp Ảnh Bát cầm máu, thấy hắn đi tới thì nhường chỗ cho hắn. Lúc này nửa người trên của Ảnh Bát c ởi trần, vết chém kéo dài từ ngực xuống tới bụng, thoạt nhìn trông cực kì dữ tợn. Nhưng cũng may hộ viện kia bị Ảnh Bát đột nhiên lao ra dọa sợ nên theo bản năng thu lại vài phần sức lực, vết chém dù dài nhưng chỉ chạm vào da thịt, chưa tổn thương tới nội tạng.

Ảnh Bát vì mất máu nên đã mê man được một lúc, khi tỉnh lại thì lại thấy mình đang c ởi trần nửa thân trên đang được Ảnh Cửu ôm vào lòng, nhất thời còn tưởng mình đang nằm mơ. Mãi cho tới khi cảm thấy ngực đau đớn, hắn mới nhớ tới chuyện đã xảy ra trước đó.

“Ngươi tỉnh rồi à? Cảm thấy thế nào rồi?” Ảnh Cửu thấy hắn mở mắt, có hơi căng thẳng vội hỏi han.

Giọng Ảnh Bát có chút khàn khàn, đầu cũng hơi choáng váng nhưng vẫn nhếch miệng cười cười với Ảnh Cửu, “Vừa rồi nghĩ chắc lần nay người phải nhặt xác giúp ta rồi đấy.”

Hắn chưa dứt lời, sắc mặt Ảnh Cửu lập tức thay đổi. Nhưng vì ngại hắn đang bị thương nên nhịn xuống cơn giận, chỉ cầm lấy bình nước bên cạnh kề tới miệng hắn.

Ảnh Bát uống chút nước, cảm thấy tốt hơn chút, lại hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu thế?”

“Hồi cung.”

Mặc dù miệng vết thương tạm ngừng chảy máu nhưng cũng không có dược liệu băng bó nên lúc nào cũng có thể nhiễm trùng, phải mau chóng hồi cung để Thái y trị liệu.

Ảnh Cửu nói xong cũng không mở miệng nữa. Xe ngựa xóc nảy, hắn sợ động tới miệng vết thương của Ảnh Bát nên sau khi cất bình nước đi thì dùng hai tay đỡ lấy thân thể hắn, kéo hắn lên người mình để dễ ôm bế hơn.

Bên trong xe ngựa vẫn chưa đốt đèn nên có hơi mờ tối, thỉnh thoảng mới có chút ánh trăng lắc lư len lỏi qua khe mành cửa chiếu vào. Nhưng hai người ở rất gần nhau, Ảnh Bát chỉ cần hơi ngẩng đầu lên đã có thể thấy rõ động tác nhíu chặt mày của Ảnh Cửu. Hắn không khỏi lên tiếng dỗ dành: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, ngươi đừng lo quá.”

“Vết thương nhỏ á?” Ảnh Cửu muốn nhịn nhưng không thể nhịn xuống nổi cơn tức này, “Chỉ cần vết chém đâm sâu thêm một tí nữa, ngươi sẽ chết tại chỗ đó có biết không hả!”

Ảnh Bát sửng sốt: “Ta biết chứ. Với ảnh vệ mà nói, không chết nghĩa là vết thương nhỏ cả, không phải sao?”

Mấy lời này bọn họ đã từng nghe Thập Cửu nói mấy tháng trước.

Ảnh Cửu trầm mặc nhìn Ảnh Bát hồi lâu, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Cảnh Vu, ta hỏi ngươi một chuyện, có phải ngươi thỉnh Thánh thượng đổi người đi Thượng Nguyên thành thành ta không?”

Lần đầu Ảnh Bát nghe thấy Ảnh Cửu gọi tên thật của mình lại là trong loại tình huống thế này.

Bình thường Ảnh Cửu rất lười phải suy nghĩ nhiều nhưng hắn cũng không phải tên ngốc. Đêm trước Ảnh Bát mới ngủ một tí đã bảo đi tiểu đêm, vừa đi thì lại đi một lúc lâu. Ngày hôm sau Hình Thần Mục bỗng nhiên thay đổi người đi Thượng Nguyên thành từ Ảnh Bát thành hắn, thật khó để mà hắn không liên kết hai sự kiện này với nhau.

Trên đường đi Thượng Nguyên thành, hắn vẫn luôn suy nghĩ chuyện này nhưng cho dù có nghĩ thế nào cũng không hiểu nguyên nhân vì sao Ảnh Bát lại làm vậy.

Đối mặt với lời chất vấn của Ảnh Cửu, Ảnh Bát chỉ cười nhạt: “Ngươi nghĩ đi đâu đó? Thánh thượng sao có thể vì ta mà thay đổi kế hoạch ban đầu được chứ, người làm vậy hẳn là đã có suy tính.”

Thấy Ảnh Cửu vẫn bán tín bán nghi, Ảnh Bát lại nhắm mắt: “Ta có hơi choáng váng, nghỉ ngơi một lát đã, ngươi cũng đừng suy nghĩ linh tinh nữa.”

Ảnh Cửu đành phải áp chế nghi vấn trong lòng xuống, giúp hắn sửa lại tư thế: “Ngủ đi.”



Bởi vì thân phận Hình Thần Mục đã bị bại lộ nên trên đường hồi cung Trác Ảnh không dám lơi lỏng cảnh giác chút nào. Hình Thần Mục thấy mà đau lòng quá đỗi, dỗ dành mấy lần để y nghỉ ngơi một lát. Trác Ảnh vẫn không động tâm, trái lại còn bắt Hình Thần Mục phải ngủ trên xe ngựa.

Hôm sau là đã đến Thượng Nguyên thành, đoàn người tới trạm dịch đổi ngựa mới, chỉ nghỉ ngơi một chút rồi lại xuất phát ngay. Lại đi thêm một ngày đường, cuối cùng cũng tới hoàng thành vào đêm khuya cùng ngày.

Bước xuống xe ngựa dừng trước Thừa Ương điện, Hình Thần Mục tính canh giờ. Tuy rằng trong lòng không nỡ nhưng vẫn nói với Trác Ảnh: “Suốt cả chặng đường A Ảnh đã không chợp mắt rồi, tối nay về Minh Ảnh cung nghỉ ngơi trước đi, đi theo ta sẽ ngủ không an ổn.”

Bên phía Hình Thần Tu nhất định đã biết tin hắn hồi cung, nếu hắn lại vắng mặt vào buổi lâm triều thì sẽ rất khó nói. Nhưng cách buổi lâm triều chỉ còn mấy canh giờ, lúc đó hắn mà tỉnh dậy tất nhiên sẽ đánh thức Trác Ảnh mất.

Trác Ảnh nghe thế cũng lắc đầu: “Thánh thượng cũng không được nghỉ ngơi rồi, thuộc hạ canh giữ đêm chỗ ngài.”

Mới từ ngoài cung trở về, Hình Thần Mục đã quen với việc chỉ có hai người ở trong phòng. Lúc này nếu đổi người khác tới canh gác, e là hắn sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được.

“A Ảnh độc ác quá đi mất.” Hình Thần Mục nhìn Trác Ảnh không chớp mắt, “Vừa rồi ở trước mặt người ngoài, ngươi gọi sai xưng hô ta đã mặc kệ rồi. Sao nào. Xem ra hiện giờ sau khi hồi cung, ngươi tính trở mặt không giữ lời hứa như lúc ở ngoài cung đấy à?”

Trác Ảnh rủ mi mắt, không nói nên lời. Lúc ở ngoài cung, y có thể lơ đi, đối xử với Hình Thần Mục như người bình thường, đồng ý bỏ xuống mớ quy củ theo ý đối phương. Nhưng giờ đã nhập cung, nào có ai dám to gan như thế với đương kim Thiên tử cơ chứ.

Hình Thần Mục thấy y như thế, sắc mặt lạnh dần: “Trác Ảnh!”

“Có thuộc hạ.” Trác Ảnh vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận nên làm thế nào cho phải, lại nghe thấy Hình Thần Mục gọi mình, theo bản năng đáp lời, vừa nói xong đã biết không ổn rồi.

Quả nhiên, Hình Thần Mục tức tới nỗi há miệng vài lần nhưng chẳng thể nói nên lời, thật sự không muốn tức giận với Trác Ảnh, đành phải xoay người đi vào Thừa Ương điện.

Trác Ảnh đi theo. Vốn bên trong Thừa Ương điện còn có mấy tiểu thái giám đang đợi, thấy tình huống như thế thì lập tức lui ra ngoài điện. Trác Ảnh cũng vì thế mà không lo lắng gì nữa, trực tiếp ôm lấy hắn từ phía sau: “Ta sai rồi.”

“Buông ra.”

Trác Ảnh siết chặt hai tay thêm chút nữa, ngẩng đầu lên: “Không buông, Mục nhi nói sẽ không giận ta mà.”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||

“Ngươi đó, còn không phải đang ỷ vào việc ta sủng ngươi sao. Ta nói cái gì cũng không chịu nghe, lại cứ chú ý tới mấy chuyện vô vị khác.” Nghe thấy y đã sửa lại xưng hô, lúc này Hình Thần Mục mới bớt giận, xoay người bế y lên, bế thẳng vào trong phòng tắm.

Nước ấm trong hồ tắm đã được chuẩn bị xong, Trác Ảnh cũng hiểu được mình nói sai, nằm trong ngực hắn bắt đầu giúp hắn c ởi quần áo: “Không cần gọi cung nhân, ta hầu hạ ngươi tắm.”

Hình Thần Mục cười cười, không đồng ý cũng chẳng cự tuyệt. Hắn đặt Trác Ảnh lên cạnh hồ, cũng cởi y phục của y xuống, dẫn y cùng mình bước vào bể.

Ngâm mình trong làn nước nóng có thể xua tan đi bớt bao nhiêu mỏi mệt, hai tay Trác Ảnh ấn lên vai Hình Thần Mục. Bình thường y vẫn hay làm việc này, thủ pháp rất thành thạo nhưng mới ấn được mấy cái đã bị nam nhân giữ lấy tay.

“A Ảnh à, nếu ngươi cứ ấn mãi thì hôm nay ta chẳng có cách nào thả ngươi về nghỉ ngơi đâu.” Thanh âm Hình Thần Mục đã hơi khàn, khiến cho nơi tràn ngập sương mù này càng thêm kiều diễm.

Chẳng ngờ Trác Ảnh chỉ do dự một tí rồi từ phía sau vòng ra phía trước người hắn, hai tai đỏ như trái cà chua, hôn lên môi Hình Thần Mục: “Thật ra, tối nay ta không định về nghỉ ngơi đâu, Mục nhi đừng đuổi ta mà.”

“Ngươi đừng có hối hận đó.” Hình Thần Mục híp mắt, không thèm khắc chế bản năng đang sôi sùng sục bên trong nữa, giơ tay chế trụ người trước mặt…



Quả nhiên cả đêm Trác Ảnh không được nghỉ ngơi thật, mãi cho tới khi sắp lâm triều thì Hình Thần Mục mới rời khỏi thân thể y, cúi xuống thì thầm bên tai y nói: “Ta đã sai Nghiêm Thanh mang y phục tới giúp ngươi rồi, đặt ở đầu giường đó. Nhưng ngươi nghỉ ngơi cho tốt đi, hạ triều ta sẽ về với ngươi.”

“Không được, ta muốn đi với ngươi.” Trác Ảnh giãy dụa hơi ngồi dậy, chân còn chưa kịp chạm đất đã được Hình Thần Mục ôm lấy nhét vào trong mền bông.

“Đã hai đêm rồi chưa ngủ, cứ ỷ mạnh thế.” Hình Thần Mục thở dài, sắc mặt nghiêm nghị, “Nghe lời, đừng khiến ta lo lắng.”

Trác Ảnh do dự gật đầu. Hình Thần Mục dặn dò người mang tảo thiện (bữa sáng) tới, đút y ăn rồi lại trông chừng y ngủ sau đó mới đứng dậy đi lâm triều.

Đến hôm qua chúng thần mới biết hai tháng này Thánh thượng cải trang xuất cung, còn có cựu thần bảo thủ vạch trần việc hắn làm quá mức mạo hiểm. Hình Thần Mục khiêm tốn đáp lời, tỏ vẻ sau này sẽ chú ý hơn.

Gần đây Hình Thần Tu tạm nắm quyền triều chính nhưng có những chuyện lớn y vẫn chưa trực tiếp làm chủ mà tạm thời áp chế chờ Hình Thần Mục định đoạt. Hình Thần Mục an bài xong từng chuyện, lại quan tâm thân thể của vài vị cựu thần. Mọi người đều kinh ngạc khi hôm nay Thánh thượng dường như hòa nhã hơn bình thường, chỉ thấy hắn nhếch khóe môi: “Nếu chư vị không còn chuyện gì cần tấu, Nghiêm Thanh, tuyên ý chỉ.”

“Vâng.” Nghiêm Thanh đáp lời, cầm theo thánh chỉ đã được chuẩn bị sẵn từ trước tiến lên vài bước, trong lòng có hơi hồi hộp.

Thân là Đại nội Tổng quản, ông đã không ít lần thay Hình Thần Mục tuyên thánh chỉ. Nhưng chỉ có lần này, ông biết được thánh chỉ này đây sẽ khiến triều đình và dân chúng phải khiếp sợ, và chắc chắc nó sẽ để lại dấu ấn sâu sắc trên trang sách lịch sử.

“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu viết: từ xưa đến nay chỉ có nam nữ mới có thể ký kết lương duyên ở Nhiễm Dĩnh. Nhưng mấy ngày gần đây, trẫm đã thăm hỏi dân gian, được gợi ý rằng, thế gian này có ngàn vạn ái lữ, nên phân biệt các loại tình yêu chứ không phải phân biệt đồng giới hay khác giới. Vì nguyên cớ đó trẫm quyết định từ hôm nay trở đi, hủy bỏ lễ pháp (kỷ cương, phép tắc của xã hội) chỉ có nam nữ mới có thể kết hôn, sửa thành tân pháp, hễ là tình nhân đều có thể thành hôn. Trẫm là vua của một nước, coi như làm gương, ngự tiền Thống lĩnh Ảnh vệ Trác Ảnh, tính cách ấm áp hiền lành, hòa nhã lại đơn thuần, là người trong lòng trẫm được sắc phong làm Quý tần. Khâm thử.”

Thánh chỉ tuyên xong, cả điện yên tĩnh. Giống như tất cả mọi người vẫn chưa thể hoàn hồn với nội dung của thánh chỉ, thậm chỉ cả Hình Thần Tu cũng để độ vẻ mặt kinh ngạc.

Hình Thần Tu hiểu rất rõ đệ đệ hơn bất kì ai trong triều, cũng hiểu đối phương sẽ không chờ quá lâu với chuyện này. Nhưng y chẳng thể nào ngờ tới, vào ngày lâm triều đầu tiên sau khi hồi cung, Hình Thần Mục lại trực tiếp ban bố thánh chỉ, đánh mọi người một cái trở tay không kịp, cũng không để triều thần có cơ hội tranh luận.

Lễ bộ Thượng thư là người đầu tiên đứng lên phản đối nhưng tất nhiên Hình Thần Mục đã có sự chuẩn bị từ trước, nói mấy câu đã có thể đẩy lui ông về, thậm chí suýt chút nữa quy cho ông tội kháng thánh chỉ, ý đồ mưu phản.

Rất nhiều triều thần sáng nay đã có nghe tới chuyện trang chủ của Thu Lô sơn trang âm thầm cầm tù nam nhân, cũng không phải là không hề bị kích động. Lại thấy hôm nay Hình Thần Mục hạ thánh chỉ, tất nhiên có thể lý giải được một phần.

Cả Phụ chính vương Hình Thần Tu và tể tướng Công Tôn Thượng Đức cũng không phản đối, lại có Lễ bộ Thượng thư làm tiền lệ, mọi người biết rõ Hình Thầm Mục đã quyết tâm. Ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không ai dám liều mạng khuyên nhủ nữa.

Hình Thần Mục có vẻ vô cùng hài lòng với kết quả này, sau khi dặn dò Lễ bộ viết điều lệ liên quan thì tuyên bố bãi triều.

Mà lúc này, Trác Ảnh đang ở Thừa Ương điện vẫn chưa ngờ tới, y chỉ là mới ngủ một giấc thôi, lúc tỉnh lại thì thân phận đã chuyển từ Thống lĩnh Ảnh vệ thành đệ nhất nam phi trong lịch sử Nhiễm Dĩnh…

Hoàn chương 61.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv