Cảm giác khi tồn tại mà lại bị mặc định là không khí thì như thế nào? Có phải sẽ rất cô đơn, rất đau lòng hay không? Mỗi người đều có quyền khiến mình tồn tại, nhưng tại sao đến một cái hi vọng nhỏ nhoi ấy cũng bị chà đạp? Muốn để cho người ta thấy mình, người ta biết mình vẫn còn là một phần của cuộc sống, nhưng họ lại vô tâm mà đẩy ta ra, khiến bản thân ta sống tách biệt với thế giới. Như vậy, lỗi lầm là ở ai? Mệt mỏi không? Cho dù là mệt mỏi, cũng có ai quan tâm?
Cho dù là như thế nào, rồi cũng sẽ có một ngày, bạn nhận ra ở đằng sau luôn có người dõi theo từng bước chân của bạn. Người đó coi bạn là cả thế giới. Trong mắt người ấy, chỉ có bạn là vẫn luôn tồn tại. Đó sẽ là người có thể vì bạn mà làm hết thảy mọi thứ.
Sống trên đời, ai cũng cần tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc, để đôi lúc còn có thể cho phép bản thân có những giây phút yếu mềm. Đừng quá gò bó trong một thế giới cô độc do chính bản thân của mình tạo ra, mà hãy bước đến bên người đó. Giống như khi bạn rơi xuống vực sâu, người đó sẽ vực bạn đứng lên sau mỗi lần vấp ngã.
Bình luận truyện