Vương Sở Nhiên quay về khu trọ .Mọi người bên khu trọ vẫn còn chụm năm chụm bảy lại chỉ trỏ bàn tán . Cô dương nhiên biết họ vì gì mà lại tụ tập xì xầm bàn tán , lần này cô quả thật đã liên lụy đến họ rất nhiều...
Cố gắng bỏ ngoài tai những lời dè biểu chê bai. Cô thẳng bước đi lên căn nhà trọ. Vừa đến nơi đã thấy đồ đạc của mình bị người ta ném ra ngoài . Cô chạy lại , lên tiếng ngăn cản người kia
''Dì Phục, dì làm cái gì vậy? sao ném đồ của con ra ngoài?''
''Mày là đồ sao chổi, lần nào cũng rước họa về cái xóm trọ của tao. Mày mau mau dọn ra khỏi nhà tao , đem cái xui của mày cút khỏi khu trọ của tao ngay!''.
''Dì Phục nể tình con thuê trọ chỗ dì mấy năm nay, dì coa thể thương tình du di cho con vài ba ngày nũaq được không để con đi tìm chỗ khác...đồ đạc bên trong cũng còn nhiều, con cũng không thể vào dọn đi ngay ngày hômnay được...''Vương Sở Nhiên cũng không muốn cải cọ lớn tiếng.Người ta không cho cô ở cô cũng không nài nỉ van xin. Cò điều đuổi đi gấp rút như vậy cô quả thật không biết phải dọn đến đâu.
Nhìn thấy sự bất lực trong đôi mắt kia,bà chủ khu trọ cũng mủi lòng đôi chút . Bà cũng biết hoàn cảnh hiện tại của cô khó khăn ra sau. Nhưng mà những người trong khu trọ này cũng không giàu có hơn cô là mấy.Bị tụi giang hồ đến quấy phá thiệt hại cũng không ít.Bà thở dài xua tay rời đi
''Tùy cô muốn dọn khi nào thì dọn , miễn là tránh xa khu trọ này càng xa càng tốt''
Vương Sở Nhiên không nói gì chỉ lẳng lặng đem đồ vào trong.Chỉ với mấy ngày ngắn ngủi, vậy mà lại xảy ra không ít chuyện .Từ việc quán caffe của Châu Dã đến việc học bổng của trường,bị mấy tên cho vai nặng lãi đến quấy phá đòi nợ, mẹ bị lên cơn co giật vì sốc thuốc. Nay còn bị chủ nhà đuổi đi.Bao nhiêu chuyện lũ lượt ập đến ...thật sự....làm cô trở tay không kịp.
Lê thân xác mệt mỏi đi vào phòng , cô bất lực ngồi thụp xuống nền gạch lạnh lẽo.Hốc mắt bỗng chốc bao phủ bởi một lớp sương mờ, ấm ức từng tiếng nấc nghẹn.Ông trời tại sau lại tàn nhẫn với cô như vậy?
Trong ba ngày ngắn ngủi , cô đào đâu ra số tiền lớn như vậy để trả nợ bây giờ?
''...''Đột nhiên nhớ đến câu nói của người kia, nhớ lại từng lời từng chữ mà hắn đã nói khi đó.Hắn nói trong vòng một tuần cô nhất định sẽ đem thân trao cho hắn.
Lẽ nào ...lẽ nào mấy chuyện này đều do một tay hắn sắp đặt?
Cô vội vàng ngồi dậy , đi lại bàn học tìm kiếm tấm danh thiếp mà khi đó hắn đưa cho.Lần đó khi về nhà cô có cầm nó ra xem thử nhưng sao bây giờ lại tìm không thấy?
''Đâu rồi? Nó đâu rồi?'' Cô sốt sắn bới tung bàn học mình lên, miệng không ngừng lẩm bẩm. Rốt cuộc cái thẻ đó nằm ở đâu rồi?
Mãi đến khi mọi thứ trên bàn đều bị cô xới tung lên .Mới tìm được cái tấm thẻ màu đen kia.Vương Sở Nhiên lẩm bẩm số điện thoại được in nổi trên tấm danh thiếp, vừa đọc vừa bấm số điện thoại.
''Hửm? xem ai đang gọi cho tôi này? Vương Sở Nhiên còn chưa qua một tuần đã nhớ rôi rồi sao?''
Nghe giọng điệu chăm chọc của người kia, Vương Sở Nhiên càng chắc chắn thêm mấy phần.
''Là ngài làm phải không?''
''Cô Vương nói gì vậy.? tôi một chút cũng không hiểu''
''Một chút cũng không hiểu..?''Vương Sở Nhiên tức giận nắm chặt bàn tay thành quyền ''Ha...Nhậm thiếu, ngày đó ngài nói với tôi ngài cược trong vòng một tuần tôi sẽ tự động dâng thân cho ngài.Ngài vì muốn ép buộc tôi cho người làm khó dễ quán caffe của Châu Dã, gọi đám người của lão Tứ đến thúc giục tôi trả nợ, hại mẹ tôi bị sốc thuốc , hại tôi không còn chỗ nương thân . Ngài có dám chắc là những chuyện này ngài không làm?''
Mày kiếm ngạo mạn nhướng lên cao, hắn tùy tiện nhìn kẻ đang nằm lăn lộn dưới đất.Đến cả tiếng rên rỉ mà Y cũng không mở miệng ra kêu được, chỉ có thể yếu ớt từng hơi thở.Đột nhiên hắn cảm thấy cô gái này có chút giống với Y . Đều bị hắn siết đến ngạt thở.
''Cô Vương thật có khiếu khôi hài , làm tôi khá bất ngờ đấy.Chuyện quán caffe của bạn cô thì liên quan gì đến tôi? chuyện cô mượn tiền bị người ta đòi thì liên quan gì đến tôi? Và cả chuyện mẹ cô sốc thuốc thì liên quan gì đến tôi?''Hắn săm sôi chủy thủ trên tay , ngữ khí càng lúc càng giá lạnh ''Cô Vương, không bằng không chứng , không thể buộc tội''
''Ngài!'' Vương Sở Nhiên cứng họng tức đến độ không nói nên lời.Lời hắn nói rất đúng mộ chút cũng không sai nhưng mà trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến đáng sợ như vậy?
Có điều... bây giờ cô thực sự không còn đường lui.
''Nhậm thiếu anh còn hứng thú chứ ....với thân thể của tôi?''
Môi mỏng hắn cong lên ,đáy mắt sắt lạnh hiện rõ tia hài lòng.Chủy thủ trong tay sáng lên , rất nhanh nó đã bay đến phi thẳng vào cổ kẻ kia.Nhìn máu tươi không ngừng phun trào làm nụ cười trên môi hắn càng quỷ dị.
''Vương Sở Nhiên ,ván cược này xem ra tôi thắng trắng rồi''