Quân Cửu bị dồn đến bên một vách đá, không thể lùi thêm nữa. Dù các sư huynh đệ đuổi theo, cũng không dám quá manh động. Bởi vì toàn bộ sự chú ý của Xà Nữ đã rơi trên người của Quân Cửu, và Quân Cửu còn đang ở sát vách đá. Tình thế trong ngàn cân treo sợi tóc, khó khăn khôn tả.
Quân Cửu cũng biết bản thân đang ở bên bờ vực, liền nhíu mày nhìn Xà Nữ không còn phát ra được âm thanh của tiếng người nữa, âm thầm nhìn xuống phía dưới, có ý định nhảy xuống.
“Ngươi hết đường rồi, con khốn!” Xà Nữ rít lên từng âm thanh man rợn trong cổ họng, không giống như tiếng thú hay tiếng người.
“Ta cũng đã tính cho mình đến bước đường này rồi. Sao hả? Ngươi muốn ăn thịt ta lắm rồi hay sao?” Quân Cửu không sợ chết, càng thêm khiêu khích.
Lúc này, nàng nhìn đến Chu Thành, lẩm bẩm một câu khẩu hình miệng, rồi nói lớn: “Ngươi có giỏi thì chết theo ta đi! Xà Nữ!”
Rồi từ bên hông, nàng rút ra một sợi nhuyễn tiên, quấn lấy cổ của Xà Nữ, kéo mạnh rồi nhảy khỏi vách đá.
Không gian như ngưng đọng vài giây. Khoảnh khắc đó, cả người Quân Cửu và Xà Nữ đều rơi trên vách đá, khiến mười một huynh đệ đứng đằng sau đều đồng loạt hoảng sợ lao tới.
“Sư muội!”
“A Cửu!”
“Thập Nhất!”
“Sư tỷ!”
“Không!!!!”
Xoẹt!
Máu đỏ văng tứ tung. Nhưng không phải là của Quân Cửu, mà là của Xà Nữ. Độc của Kim Sí Điểu đã phát tác dụng, khiến toàn bộ tế bào trên người của Xà Nữ đồng loạt phát nổ. Ả đã chết một cách đau đớn nhất. Nhưng Quân Cửu thì sao?
Tất cả đều chạy về bên vách núi. Nhưng nó chẳng có gì hết ngoài một mảng máu tươi của Xà Nữ tuôn như mưa, nhuộm đỏ một vùng rừng đen rộng lớn. Quân Cửu đã rơi xuống vực thẳm, nhưng nàng là rơi chỗ nào?
Chu Thành liền nhanh chóng gảy lên một khúc đàn cầm, thả ra Phục Linh Tượng linh thú của mình rồi ra lệnh: “Mau đi tìm A Cửu.”
Nhưng đã có người ngăn hắn lại: “Ngươi đừng phí công vô ích nữa.”
Là Tam Lang.
“Lang ca!” Mười một huynh đệ đều vui mừng nhìn nhau, nhưng… nếu như Tam Lang ở đây, có khác nào điều đó đã nói lên rằng, sư phụ cũng ở đây, phải không?
Lúc này, Ma Long và Tứ Thánh Thú đều xuất hiện ở đằng sau bọn họ, cả năm người họ đều mang một bộ dáng kinh ngạc trợn mắt nhìn về phía vách núi kia, giống như so với việc Quân Cửu mất mạng, đã có một thứ đáng sợ hơn thu hút sự chú ý của năm người họ.
Mười một đệ tử đều đồng loạt nhận ra điều bất thường ở đây. Không có sư phụ đi cùng với họ. Sư phụ đâu rồi?
Lam Hạo cảm nhận được trong dư vị máu của Xà Nữ, còn có trộn lẫn với một mùi hương khác nữa, khiến hắn vô cùng quen thuộc. Có điều lúc này, Bạch Hiểu Hiểu lại cảm nhận được một ngọn lửa giận của cảm xúc ở đằng sau, hài nữ bị dọa cho sợ hãi mà ngồi phịch xuống đất, run rẩy không đứng lên nổi.
Lúc này, Lưu Nhất Thanh và những đồ đệ khác định chạy đến vách núi xem xem là có chuyện gì thì từng đằng sau họ, một đạo ánh sáng từ bên dưới bay lên, thẳng lên trời. Ánh sáng dần hiện rõ ra, là Diệp Lạc Hy ngự kiếm đang dần dàn tiến về phía bọn họ, trên tay nàng chính là Quân Cửu đã sợ hãi đến mức trắng cả mặt.
Nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất, thả Quân Cửu xuống. Quân Cửu không đợi cho bản thân mình hoàn hồn lại, đã vội vàng quỳ xuống cúi đầu.
Quả nhiên là sư phụ đã đến. Nhưng cả người nàng lấm lem bùn đất, thậm chí cũng còn có cả mùi vị máu tươi. Có điều, Lam Hạo chắc chắn, đây không phải là máu tươi của sư phụ, càng không phải của Xà Nữ mà là của một hung thú nào đó xấu số động phải người.
Diệp Lạc Hy sắc mặt tối sầm, sát khí tỏa ra vô cùng đậm đặc, khiến mười hai đồ đệ đều bị dọa sợ đến run rẩy cả người.
Mười một đồ đệ đồng loạt quỳ xuống, tư thế thỉnh tội. Nhưng không ai dám nói câu gì, bởi vì họ còn câu gì nữa đâu mà nói? . ngôn tình sủng
Quân Cửu quỳ xuống trước mặt sư phụ, lý nhí nói: “Sư phụ…”