Lộc Dư An từ bệnh viện trở về rất muộn, lần này cậu không gặp được Dương thúc thần bí đó.
Bởi vì hôm qua bị bệnh, ngày hôm sau Lộc Dư An hiếm khi ngủ muộn.
Đã quá giờ cậu thường xuống lầu ăn sáng.
Lộc gia có thói quen ngồi ăn sáng cùng nhau, dù bận đến đâu, chỉ cần Lộc Chính Thanh ở nhà, họ sẽ cùng bọn trẻ ăn sáng, tìm hiểu tình hình gần đây của bọn trẻ. Đây từng là khoảng thời gian dịu dàng yêu thích nhất của Lộc Dư An, cho dù cậu luôn là người im lặng trong bữa sáng cũng không thành vấn đề.
Nhưng lần này, cậu không còn nhớ sự ấm áp tự lừa dối này nữa.
Mà ở dưới nhà ăn, Lộc Chính Thanh cầm cốc cà phê cau mày, thỉnh thoảng không khỏi ngẩng đầu nhìn lên tầng hai.
Bình thường lúc này Dư An đã đi xuống lầu rồi, trong trí nhớ của ông, hầu như mỗi bữa sáng, Dư An đều ngồi ở chỗ của mình, im lặng nhìn ông, ông cũng đã quen với ánh mắt của Dư An. Ông cẩn thận nhớ lại ký ức của mình, không ngờ, chưa bao giờ có lúc Dư An không ở bên cạnh, đôi mắt hổ phách sáng ngời trong ký ức vẫn luôn nhìn ông.
Trong lòng ông dâng lên một cảm giác không thể giải thích được, nhưng ông không có thời gian để suy nghĩ về nó.
Lộc Vong Bắc thấy bây giờ đã đến công ty như thường lệ, nhưng cha anh lại không có ý định rời đi, liền hỏi: "Ba có chuyện gì vậy?"
Lộc Chính Thanh sửng sốt một chút, nhìn thấy con trai cả vừa đi công tác chuẩn bị đến công ty, liền nhẹ giọng nói: "Không có gì đâu. Đúng rồi, Vọng Bắc, con có kiểm tra sức khỏe không đó, nhớ đưa ta xem báo cáo y tế?". Đó là niềm tự hào của Lộc Chính Thanh, Lộc Chính Thanh cũng áy náy với con trai cả. Những năm vợ bệnh nặng, ông gần như không chăm sóc con trai cả một cách chu đáo, con trai liền đã trưởng thành.
Lộc Vong Bắc cũng quen với việc cha anh hàng năm bảo anh đi khám sức khỏe, tự mình đọc báo cáo khám sức khỏe, anh thực sự có thể hiểu được, bởi vì mấy năm mẹ anh lâm bệnh nặng đã hành hạ cha con họ rất nhiều. Nỗi đau trong lòng không thể nhìn thấy bằng mắt là cơn ác mộng không thể thoát ra.
Vì vậy, Lộc Vong Bắc luôn không có cách nào buông bỏ mối hận trong lòng, đối với anh, Lộc Dư An là em trai của anh, nhưng cũng là người đã cướp đi mẹ anh, dù ở bất kỳ ý nghĩa nào, anh luôn mơ hồ nhớ lại, vì mang thai Lộc Dư An nên trong thời gian đó mẹ rất hốc hác, thậm chí – thậm chí để chuyên tâm chăm sóc Lộc Dư An, bố mẹ đã tạm thời đuổi anh ấy đi, đến tối anh ấy cuộn tròn một mình trên chiếc giường xa lạ, đôi mắt mở to nhìn lên trần nhà nhợt nhạt cho đến tận bình minh. Khi anh nhìn thấy Lộc Dư An lần đầu tiên, đã ba tháng kể từ khi Lộc Dư An được cha mẹ vây quanh.
Từ nhỏ Lộc Dư An luôn là người được sủng ái, được sủng hư là điều đương nhiên.
Sau khi Lộc Dư An trở về, anh nghĩ không sao đâu, dù sao bọn họ vẫn là anh em, nhưng anh không ngờ rằng sau nhiều năm như vậy, tính cách của Lộc Dư An vẫn giống hệt như khi còn nhỏ, không thể chịu đựng được Dữ Ninh và bắt nạt Dữ Ninh bằng mọi cách có thể.
Làm sao anh có thể có một đứa em trai hẹp hòi, kiêu ngạo, hống hách như vậy, bởi vì Dữ Ninh là con nuôi, liền vênh mặt hất hàm sai khiến, mà đối với mình cũng cha luôn bằng mọi cách lấy lòng, hai người hoàn toàn khác nhau.
Lộc Vong Bắc trong lòng cảm thấy có chút chán ghét.
"Bịch Bịch Bịch——" Tiếng bước chân vang lên trên hành lang tầng hai. Ngay lúc âm thanh đó xuất hiện, Lộc Chính Thành, người đang uống cà phê, và Lộc Vọng Bắc, người đang mặc vest và chuẩn bị đến công ty, nhìn lên tại các bậc thang trên tầng hai cùng một lúc.
Lộc Dữ Ninh, người luôn quan sát họ, đang cầm ca cao nóng, nhìn hai người không hẹn mà cùng một động tác của họ với vẻ mặt u ám.
Là người ngoài cuộc, anh có thể nhìn rõ hơn bất kỳ ai khác - Anh hai trong lòng họ khác biệt, nhưng họ thậm chí còn không nhận ra điều đó.
Trên thực tế hắn rất hâm mộ anh hai, dường như dù anh hai xuất hiện ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Lộc Dữ Ninh không khỏi cắn môi, nghĩ tới bức tranh ngày hôm qua, mặc dù được Dương thúc chấp thuận nhưng trong lòng lại không vui, hôm qua hắn thăm dò hỏi Vương quản gia, nhưng Vương bá cũng không biết là ai.
Đêm qua hắn còn gặp ác mộng, trong đó giọng nói khó nghe lặp đi lặp lại từng câu, hắn là kẻ nói dối. Khi tỉnh dậy, toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Lộc Dư An đeo cặp sách đi xuống lầu, có lẽ là vội vàng đứng dậy, mái tóc đen mềm dựng lên, nghiêng đầu nhìn mọi người trong nhà ăn, nhấc chân chuyển hướng ra cửa.
Cậu bị muộn mất rồi.
Lộc Chính Thanh trong lòng buồn bực, không cần suy nghĩ nói: "Sao lại dậy muộn như vậy?"
Lộc Chính Thanh lúc này cũng nhận thức được dị thường của mình, ông tự nhủ có lẽ trong tiềm thức ông lo lắng việc chuyển lớp ngày hôm qua quá khó khăn, khiến Dư An không vui, điều này sẽ làm xấu đi mối quan hệ giữa hai anh em, nên bữa sáng ông muốn bồi thường cho Dư An, ông mới khó chịu vì không thể đợi được Dư An.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, giọng điệu trong lời nói của ông đã thay đổi.
Chứng kiến cuộc chiến giữa hai cha con sắp xảy ra.
"Bố, hiếm khi anh hai mới dậy muộn." Lộc Dữ Ninh nhìn qua nhìn lại khuôn mặt của hai người, nhanh chóng tiếp thu lời cha nói, điều chỉnh không khí, lấy một cốc ca cao nóng trong ly ra, đưa cho Lộc Dư An, ngây thơ cười: "Anh hai,tới ăn sáng đi, mọi người đặc biệt để dành cho anh."
Ánh mắt của Lộc Dư An rơi vào Lộc Dữ Ninh, chàng trai trẻ có mái tóc xoăn tự nhiên, màu tóc nhạt và khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn, khi cười, lông mày cong, không có tính công kích, thực khiến người ta yêu thích.
Lộc Dư An biết, nụ cười của Lộc Dữ Ninh là xuất phát từ trong lòng, hắn thật sự sợ cậu không ăn sáng sẽ cảm thấy không khỏe, một bộ cạm bẫy chỉ là cậu quả thực là hẹp hòi, không thích Lộc Dữ Ninh mà thôi.
Quá khứ sẽ không, hiện tại cũng sẽ không.
Vì thế hắn không để ý tới chiếc ly trong tay Lộc Dữ Ninh, khoác cặp sách lên vai, sải bước đi ngang qua Lộc Dữ Ninh, nhìn Lộc Chính Thanh: "Tôi đi học."
Lộc Dữ Ninh xấu hổ nhìn ly trong tay, buông không được cầm không xong..
Lộc Chính Thanh trong nháy mắt trở nên tái nhợt, cố gắng không mất bình tĩnh, nhưng cuối cùng ông không chịu nổi sự ác ý thường ngày của Dư An đối với Ninh Ninh, giọng nói cũng lớn hơn một chút: "Lộc Dư An!" Ông không biết tại sao Dư An lại trở nên như thế này.
Rõ ràng khi còn nhỏ rất dễ thương, hiểu chuyện và ngoan ngoãn. Và mười năm sau, dù có tìm đến đâu, ông cũng không tìm thấy dấu vết nào của đứa trẻ đó.
Tuy nhiên, Lộc Dữ Ninh nhanh chóng ngắt lời: "Cha!" Cậu ta ép Lộc Chính Thanh gần như cầu xin. Sự tham gia của Lộc Chính Thanh sẽ chỉ khiến mối quan hệ của hắn với Dư An trở nên tồi tệ hơn.
Lộc Chính Thanh trong lòng bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy nhẹ nhõm trước sự nhạy cảm của Ninh Ninh, vô số lần cảm thấy nếu Dư An có thể cư xử tốt bằng một nửa Ninh Ninh thì gia đình sẽ không gặp rắc rối như vậy.
Con cái là món nợ Vọng Bắc và Ninh Ninh đều chưa từng khiến hắn lo lắng, cả đời hắn đều tập trung vào Dư An.
Lúc này Lộc Chính Thanh mới nhớ ra, hình như ông đã đáp ứng với Dư An hôm nay sẽ cùng đến trường.
Thư ký Đỗ đã giúp Lộc Dư An chuyển sang lớp khác, chỉ còn lại một số thủ tục, khi thủ tục hoàn thành, có thể báo cáo thủ tục cho lớp mới, thủ tục còn lại không nhiều nên Lộc Dư An để thư ký Đỗ đã trở về. Suy cho cùng, Thư ký Đỗ với tư cách là trợ lý riêng của Lộc Chính Thanh, luôn bận rộn với những việc nhỏ nhặt của mình, nên cậu cảm thấy xấu hổ.
Lớp mà Lộc Dư An chuyển đến là lớp 13, anh cũng biết một chút về lớp này. Toàn bộ trường trung học Tĩnh An nổi tiếng là khó quản giáo. Học kỳ trước, hiệu trưởng tức giận đến mức từ chức, trường lâm vào cảnh khó khăn, nửa học kỳ này không tìm được hiệu trưởng mới tiếp quản.
So với lớp trước của cậu, vào khoảng đầu và cuối tuổi, hai lớp này khá khác nhau.
Trên thực tế, nhà trường biết một chút về chuyện của Lộc gia, Lộc Dữ Ninh từ tiểu học đã học ở trường này, không chỉ học giỏi, lai ngoan ngoãn hiểu chuyện, được các giáo viên yêu mến. Nghe nói lúc Lộc Dư An chuẩn bị chuyển đến lớp một, hiệu trưởng lớp một kịch liệt phản đối, sau khi phản đối không có hiệu lực, ông ấy còn gọi Lộc Dữ Ninh đến văn phòng, nghiêm túc nói chuyện suốt một tiếng đồng hồ.
Cậu ngay từ đầu đã bị ép vào trường trung học Tĩnh An, cơ bản là không có nền tảng, rất khó theo kịp sự tiến bộ của trường trung học Tĩnh An, cậu không phải là một người có kỷ luật tốt, và cậu cũng không có danh tiếng tốt trong lòng giáo viên.
Cộng với trận đánh nhau trước đây của cậu với nam giáo viên thực tập, cậu đoán rằng các lớp khác có lẽ không muốn nhận mình.
Hôm nay sau khi hoàn thành các thủ tục, cậucó thể về nhà.
Nhưng tới một lần nữa, cậu vẫn muốn đi học đại học và không muốn lãng phí một ngày học nào.
Kỳ thực Lộc Dư An đi học muộn, mãi đến mười tuổi mới đi học tiểu học, trước đó những người đó căn bản không cho cậu đi học.
Theo độ tuổi, cậu được trực tiếp chuyển lên lớp 4, trước khi học lớp 4, anh đã lén nhặt sách giáo khoa bị người khác vứt đi để học, nhưng cậu chỉ biết bề ngoài, lúc ấy thính lực đã không tốt, Lý Phương Gia cũng không muốn cho cậu đi học, ngày nào cũng uống say phát điên ở nhà.
Cậu rất khó theo kịp, thậm chí cậu còn không thể ghép vần đầy đủ, về cơ bản cậu mắc mọi lỗi trong mọi bài tập về nhà.
Nhưng cô giáo chủ nhiệm của cậu là một cô gái rất hiền lành, sau khi tốt nghiệp không lâu, cô ấy sẽ hướng cậu người im lặng nhất lớp, đặt câu hỏi, buổi trưa hàng ngày, chỉ là buổi trưa hằng ngày kéo cậu đến văn phòng dạy học, từ đầu bắt đầu dậy từng chút một.
Về sau, thời tiết nắng nóng, quần áo trên người dần dần không thể che đi vết sẹo trên người.
Cậu không muốn nói với cô giáo những điều bẩn thỉu đó, nhưng cô giáo hiền lành dịu dàng sau giờ học vẫn đi đôi giày da nhỏ xinh, bước xuống vũng nước bùn bẩn trong ngõ, theo chân cậu về thăm nhà, cô muốn giúp Vương Như ly hôn. Nhưng Vương Như không muốn, nên cô chỉ có thể về thăm nhà nhiều lần, Lý Phương Giai đã kiềm chế rất nhiều trong khoảng thời gian đó.
Mỗi lần về thăm nhà xong, cậu đều bí mật đi theo cô giáo và đưa cô về nhà.
Khu vực đó thật sự quá hỗn loạn, cá rồng lẫn lộn, mạng nhện khắp con hẻm thậm chí không có đèn đường, ban đêm tối đen như mực, không ai biết trong hẻm sẽ xảy ra chuyện gì.
Bởi vì có sư phụ tồn tại, Lữ Dư An vẫn luôn kính trọng sư phụ. Với sự giúp đỡ của giáo viên, anh gần như miễn cưỡng vào được cấp hai, tuy là học sinh kém nhất nhưng dù sao xuất thân cũng không tốt nên cậu rất vui khi có được kết quả này.
Vào ngày tốt nghiệp, giáo viên gửi cho cậu một lá thư nói rằng cậu phải cố gắng hết sức để vào đại học. Kiếp trước khi còn học cấp ba, cậu cũng muốn cố gắng hết sức để vào đại học, chính thức học quản lý khách sạn và giúp đỡ anh trai Lộc Vọng Bắc quản lý công ty của nhà họ Lộc. Cậu nhớ rằng khi còn nhỏ, cậu đã hứa với mẹ rằng sẽ luôn bảo vệ anh trai mình, bất kể lúc nào.
Trong bài kiểm tra thử cuối cùng của cậu, điểm số thực sự đã đạt đến trình độ đại học.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn không làm được, tay phải của cậu bị thương vài ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học. Đó là sự sơ suất của cậu, người anh hàng xóm từng là xã hội đen biết cậu không vui khi ở Lộc gia, để giúp cậu, anh ta đã nhốt Lộc Dữ Ninh trong phòng học bỏ hoang sau giờ học.
Hàng xóm không biết Lộc Dữ Ninh mắc bệnh hen suyễn, cũng không biết sợ hãi sẽ gây ra hen suyễn, Lộc Dư An sau khi biết được chuyện này liền chạy về trường tìm Lộc Dữ Ninh, bị nhốt bên trong quả nhiên Lộc Dữ Ninh đã phát bệnh, thậm chí còn quên mang theo bình xịt thuốc nhưng hàng xóm không tìm được chìa khóa phòng hoc mà phòng học bỏ hoang vẫn lại bốc cháy.
Khi đá cửa vào lớp lao vào đám cháy cứu người thì bị bỏng tay phải, rất may Lộc Dữ Ninh không bị thương nặng. Nhưng gia đình Lộc giận dữ đã trả thù hàng xóm một cách điên cuồng, dưới lời nói xảo quyệt của luật sư Lộc, những người hàng xóm thậm chí có thể bị bỏ tù vì tội đốt phá. Nhưng cậu biết rằng hàng xóm ở bên cậu khi đám cháy bùng phát, căn bản không có khả năng phóng hỏa.
Lộc gia không ai tin cậu, cho nên cậu coi như đồng phạm, cho dù tay phải bị thương cũng coi như cậu đáng bị. Cậu cầu xin cha và anh trai tha cho những người hàng xóm, vì Lộc Dữ Ninh không gì đáng lo. Đáng tiếc không có tác dụng, cha và anh trai nhất quyết bắt bọn họ phải trả cái giá xứng đáng.
Cậu không hiểu, mình đã làm sai điều gì, nhưng Lục Vân Ninh không có nguy hiểm, thậm chí còn được xuất viện ngay trong ngày, tay phải trước kỳ thi tuyển sinh đại học bị thương, cái giá này còn chưa đủ sao?
Cuối cùng, người hàng xóm bị kết án một năm tù, trước khi vào tù đã an ủi cậu, chuyến này còn liên lụy cậu. Chính sự việc này đã khiến cậu quyết định rời bỏ gia đình Lộc gia. Cuối cùng, trước khi chết, cậu để lại một khoản tiền cho anh hàng xóm, tuy không thể bù đắp được gì, nhưng hy vọng anh hàng xóm có thể vì số tiền này mà nhẹ nhàng hơn.
Kiếp trước cậu không thi đại học, phụ cô giáo nên lần này cậu muốn cố gắng hơn nữa.
Lộc Dư An không muốn bỏ lỡ buổi học hôm nay, nhưng thủ tục chuyển lớp vẫn chưa hoàn tất nên phải quay lại lớp cũ.
Tiết học cuối cùng tình cờ là tiết học của thầy chủ nhiệm, thầy chủ nhiệm đang thu dọn đồ đạc trên bục giảng. Lộc Dư An dừng lại ở cửa, dùng ngón trỏ gõ cửa phòng học, gõ hai tiếng: "Thầy Lý."
Thầy Lý ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào Lộc Dư An, nụ cười cứng đờ: "Lộc Dư An? Cậu đến đây làm gì? Không phải chuyển lớp à?"
Cùng lúc đó, có nhiều ánh mắt đổ dồn vào Lộc Dư An, không cần nhìn cũng biết có vài người có quan hệ tốt với Lộc Dữ Ninh nên chỉ đơn giản giải thích: "Thủ tục phải đợi đến ngày mai."
"Chính là như vậy."Thầy Lý thở phào nhẹ nhõm. Trong giọng điệu của ông có một cảm giác nhẹ nhõm không thể nhận ra. Ông biết rằng với tư cách là một giáo viên, không nên nghĩ như vậy, nhưng ông không biết phải làm gì. Bỏ qua thân phận đáng xấu hổ của Lộc Dư An và Lộc Dữ Ninh. Xuất phát từ tấm lòng của chính mình, ông thích Lộc Dữ Ninh hơn, dù sao ông cũng nhìn hắn lớn lên.
Khi Lộc Dư An vừa muốn chuyển tới, ông đã nhờ người hỏi về chuyện đó——Lộc Dư An là một trong rất nhiều thiếu niên du côn ở trường trung học thứ 13 muốn gọi cậu một tiếng tiểu đại ca.
Lúc đó tim ông thịch một tiếng.
Sau này, khi Lộc Dư An đến lớp, cậu giỏi hơn ông tưởng tượng rất nhiều, thậm chí còn nghiêm túc hơn trong lớp so với hầu hết mọi người, nhưng rất nhanh sau đó ông phát hiện ra rằng nền tảng của Lộc Dư An quá kém, thiên phú cũng không tốt lắm.
Thầy luôn dạy tốt nhất ban, lớp học không phải toàn bộ xuất sắc, nhưng đa số đều có thể hiểu được một chút.
Nhưng Lộc Dư An không thể. Là một giáo viên, ông cũng muốn giúp đỡ Lộc Dư An, nhưng sau khi quan sát cẩn thận, ông phát hiện ra rằng mặc dù Lộc Dư An bề ngoài chăm chú lắng nghe nhưng đôi mắt thực sự trống rỗng và những điều ông nói không hề lọt vào đầu.
Ông đã dạy vô số học sinh và ông hiểu rằng Lộc Dư An không hề chăm chỉ học tập.
Ví dụ như, ông giải thích các bài toán một cách rõ ràng, thậm chí còn viết từng bước lên bảng đen, miễn là sao chép nguyên vẹn, nhưng bài kiểm tra sửa lại, mà Lộc Dư An đưa vào ngày hôm sau nhưng đều sai. Ông cũng nghĩ ra cách, nhưng ngay sau đó ông phát hiện ra rằng Lộc Dư An không có mối quan hệ tốt với hầu hết các học sinh trong lớp, ông cũng có lòng nhắc nhở Lộc Dư An kết bạn nhiều hơn, nhưng đều vô dụng.
Chẳng bao lâu sau, Lộc Dư An đã xảy ra xung đột thể xác với nhiều học sinh trong lớp, nhiều học sinh đến phàn nàn rằng Lộc Dư An bắt nạt họ và ném cặp sách của họ. Lớp vốn yên tâm nhất bỗng nhiên hỗn loạn vì sự xuất hiện của Lộc Dư An, khiến ông sứt đầu mẻ trán.
Chuyện xảy ra là Lộc Dư An cũng thường xuyên xin nghỉ phép, tình trạng của cậu rất tệ, ông hỏi đi hỏi lại nhưng Lộc Dữ Ninh đều từ chối nói, sau đó ông hỏi những học sinh khác và phát hiện ra rằng Lộc Dư An đã có bắt nạt Lộc Dữ Ninh ở nhà.
* Ai bắt nạt m cơ Lộc Dữ Ninh:)))
Học tập không chăm chỉ, điểm trung bình trong lớp thấp, tính cách xấu, thích gây rắc rối, đột nhiên cảm thấy lạnh tâm không muốn quan tâm đến Lộc Dư An nữa.
Cho đến khi Lộc Dư An đánh nam giáo viên thực tập mới vào học kỳ này, ông không thể chịu đựng được nữa và mạnh mẽ yêu cầu Lộc Dư An chuyển sang lớp khác.
Bản chất của sự việc này quá tệ, nếu Lục Vân Ninh không phát hiện ra và giáo viên khác cũng được gọi đến, giáo viên thực tập có lẽ đang muốn làm lớn chuyện.
Sau đó mấy giáo viên trong lớp cũng phân tích nguyên nhân, đoán ra có thể là giáo viên tập sự đã bắt phạt Lộc Dư An trong lớp, khiến cho Lộc Dư An không hài lòng nên đã chặn anh ta ở phía sau đồi và đánh anh ta.
Ai dám dạy một học sinh như vậy?
Ông đang muốn kiểm tra ý nghĩa của trường học, dù sao Lộc Dư An cũng là con của Lộc gia, thư viện mới của trường vừa mới được hoàn thành nhờ sự tài trợ của Lộc gia, Dư An sao có thể chuyển lớp dễ dàng như vậy?
Nhưng không ngờ sự việc lại được giải quyết một cách suôn sẻ, nhanh chóng đến mức ông thậm chí còn không kịp phản ứng. Ngay cả Lộc Dư An cũng chuyển đến lớp 13 tệ nhất, thậm chí ông còn thầm nghĩ, có lẽ Lộc gia cuối cùng cũng phát hiện ra Lộc Dư An là một khúc gỗ mục nát, không có ý định chăm sóc nó nữa?
Chủ nhiệm lớp cuối cùng cũng đạt được điều mình mong muốn, cuối cùng nhớ lại chút tình cảm thầy trò cuối cùng, nhiệt tình khuyên nhủ: "Nếu làm sai thì phải học cách gánh chịu hậu quả. Thầy Hoàng dù sao cũng là thầy của em, và thầy vẫn bảo vệ em. Anh ấy nói với cả trường rằng đó chỉ là trò đùa giữa các em thôi. Em-ah-"
Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm, nhưng hắn cho rằng họ Hoàng có chút đầu óc, cho nên cũng không làm sự tình trở nên tồi tệ hơn. Ngày hôm đó, cậu phát hiện danh sách hỗ trợ học sinh nghèo họ Hoàng có vấn đề, một người bạn cùng lớp đạt yêu cầu nhưng lại không có, cha của người bạn cùng lớp đó đang ngồi tù, còn em trai thì bị thiểu năng trí tuệ. Cậu lớn lên cùng Nhạc Nhạc và hiểu một gia đình như vậy, học bổng rất quan trọng.
Ngược lại, trong danh sách cũng có một số ít người có gia cảnh tốt. Các loại học phí của trường trung học Tĩnh An không hề thấp, đối với nhiều học sinh, tiền trợ cấp là một khoản tiền rất quan trọng.
Vì vậy, cậu đến sau núi để tìm tên họ Hòang, tình cờ gặp một người có tên trong danh sách học bổng của họ Hoàng và đang động tay động chân với nữ sinh, trong lời nói cũng có ý đe dọa với các khoản học bổng.
Lúc đó cậu cũng không suy nghĩ nhiều, cùng họ Hoàng đánh nhau để cô gái trốn thoát.
Người đàn ông họ Hoàng tuy lớn tuổi và cao lớn hơn cậu nhưng lại không làm được việc gì nên dễ dàng đánh anh ta hai ba đòn xuống đất, họ Hoàng mắt xanh mũi tím mặt đầy máu. Anh ta không hề đau khổ chút nào, thậm chí còn cảnh báo họ Hoàng đừng can thiệp vào học bổng. Vốn chuyện này vẫn để nguyên như vậy, nhưng Lộc Dữ Ninh lại tìm một nhóm người đi tới sau núi.
Sau đó, khi mọi người hỏi nguyên nhân, người họ Hoàng đương nhiên do dự không dám nói thêm. Mà cậu đang nhìn qua đám người, nhìn thấy ánh mắt gần như cầu xin của bạn nữ, nên cuối cùng cậu lựa chọn không nói một lời. Lộc Dư An lớn lên trong một hoàn cảnh vô cùng tồi tệ nên cậu hiểu dù có nói ra thì cô gái đó cũng sẽ phải chịu rất nhiều chỉ trích, không phải ai cũng có thể chịu đựng được những lời chỉ trích như vậy.
Huống chi, thời gian thực tập họ Hoàng sắp kết thúc, sau thời gian này nên kiềm chế bản thân, không dám phạm tội nữa.
Lộc Dư An không phải là người tọc mạch, nhưng người tài trợ học bổng Tĩnh An lại là một phụ nữ, cô và con đã thất lạc được vài năm, khi bị bệnh nặng, cô lo lắng cho đứa con đang sống bên ngoài. sẽ không thể nhận được một nền giáo dục tốt.Vì vậy, hàng trăm trường tiểu học và trung học trên cả nước đã thành lập quỹ hỗ trợ học sinh.
Người phụ nữ đó tên là Mộc Hạ Thanh, bà là mẹ của cậu.