Lộc Chính Thanh là người đầu tiên phản ứng lại, giải thích: "Nhân Tuyết, cháu hiểu lầm rồi, Dư An không biết vẽ."
Khi Dư An vừa trở về, vừa lúc tìm được một họa sĩ nổi tiếng ở địa phương để dạy Dữ Ninh học, Dư An biết, cùng trong nhà náo loạn một hồi, ông liền tìm thầy dậy vỡ lòng của Dữ Ninh về dạy, ai biết Dư An không thể chịu đựng được sự nhàm chán của việc vẽ tranh nên chỉ sau vài ngày đã ngừng vẽ.
Ông không có lựa chọn nào khác nhưng ông cũng không thể làm gì được.
"Phải không? Nhưng nếu Dư An không biết, làm sao có thể có bột vẽ trên tay? Mạc Nhân Tuyết nhìn vào cổ tay của Lộc Dư An, "Vẫn là Ngũ Thanh, trên thế giới hiếm có."
Cái gọi là xanh đá là một loại sắc tố.
Lộc Dư An cúi đầu nhìn bàn tay trái của mình, mới phát hiện ra thứ bột màu lục lam mịn màng trên ngón tay út của mình là do lấy thuốc màu từ nhà ông Lý.
"Hừ——" Dương Xuân Quy kéo cổ tay Lộc Dư An, dùng ngón tay cái và ngón trỏ xoa xoa, chất bột màu xanh lá bị nghiền nát ở đầu ngón tay, mặt mày giãn ra, sắc mặt kinh hỉ: "Xác thật là xanh đá, loại này thuốc màu thiên nhiên thật sự hiếm có."
Cái gọi là xanh đá là một loại chất màu được tạo thành từ khoáng thạch, so với các chất màu lưu hành trên thế giới, màu sắc của chất màu này sống động hơn, thu được bằng cách nghiền vật liệu khoáng thông qua một phương pháp đặc biệt, sau khi được cố định bằng phèn chua, ở giấy Tuyên Thành, trăm năm không đổi màu, còn trên người Dư An chính là Ngũ Thanh, là chất màu thu được sau khi mài năm lần.
Loại đồ này khó mua, chỉ có người nghiên cứu hội họa truyền thống Trung Quốc mới tìm được.
Dương Xuân Quy quay đầu lại, thật sâu nhìn Lộc Chính Thanh: "Sao lại nói Dư An không làm được?"
Trong giọng nói của ông có chút trách móc.
Nếu nói Dư An vừa mới trở về, Lộc gia không biết cũng có lý, nhưng Dư An đã về lâu như vậy.
Tại sao gia đình ông ta dường như không biết gì về cậu?
Đứa trẻ không thích nói đó về việc của mình, nhưng hiểu con là điều cha mẹ nào cũng nên làm.
Lộc Chính Thanh nhìn Lộc Dự An, trong lòng dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, trong mắt ông - Dư An bướng bỉnh sẽ không bao giờ có thể kết nối được với Đan Thanh, hay người vợ tươi cười của hắn trong phòng làm việc.
Nhưng bây giờ, khi nhìn sang, Dư An mơ hồ có nét giống vợ mình.
Ông chợt nhận ra Dư An hình như đã thay đổi.
Lộc Chính Thanh thanh âm có chút gian nan, trong lòng có chút áy náy: "Thật sự tôi không biết."
Nhưng những suy nghĩ đó chỉ thoáng qua thì bị giọng nói của người con trai cả cắt ngang.
"Dự An mới học được gần đây phải không? Tại sao em không nói cho chúng ta biết?" Lộc Vong Bắc trầm giọng nói.
Lộc Chính Thanh cũng nghĩ như vậy, có lẽ Dư An mới biết được gần đây nên không nói cho bọn họ biết.
Lộc Dư An kỳ thực cũng không phải là người nói nhiều, nhất là năm nay hắn càng ngày càng trầm mặc.
Lộc Vọng Bắc nghĩ rằng Lộc Dư An sẽ không biết nhiều.
Tuy nhiên, Lộc Dư An đã đứng thẳng, bước đến gần họ và nói: "Không. Không phải gần đây, tôi đã học rất lâu rồi."
Cậu chỉ nghĩ điều đó thật buồn cười.
Cậu chưa bao giờ cố ý che giấu chuyện này, nhưng cậu đã ở nhà họ Lộc suốt bốn năm, cũng không có ai để ý hay quan tâm.
Nhưng vào lúc này, cậu lại bị một người mới gặp cậu có mấy lần phát hiện.
Những người thân mà cậu đã nghĩ đến hơn mười năm là gì? Đâu còn những người đã thề bảo vệ cậu mãi mãi trong ký ức thời thơ ấu?
Lộc Dư An nhìn Lộc Vọng Bắc, ánh mắt lướt qua Lộc Vọng Bắc, nhìn Mạc Nhân Tuyết, người đã phát hiện ra bí mật của cậu và nói: "Học được vài năm, đi theo một trưởng lão xuất sắc. Không tính là nghiêm túc học."
Nhưng ngoài buồn cười ra, trong lòng cậu còn có một loại cảm giác bất an. Mãi rất lâu sau, cậu mới nhận ra cảm giác này gọi là bị người ta nhìn chăm chú.
*
Suy cho cùng, chuyện này chỉ là chuyện vặt giữa bọn trẻ mà thôi.
Trong bữa tối, khách và chủ nhà vui vẻ uống rượu.
Các món ăn nhẹ nhàng tùy theo khẩu vị của thực khách. Lộc Dư An vốn không có cảm giác thèm ăn, sau khi ăn xong liền lẻn vào phòng bếp, bày một miếng bánh ngọt trên đĩa sứ nhỏ.
Trên đường từ phòng bếp trở về, Lộc Dư An nhìn thấy Mạc Nhân Tuyết đang cầm sâm panh trong vườn, cùng trò chuyện vui vẻ với đám người Lộc Chính Thanh, bước chân của cậu có chút do dự.
Dưới ánh trăng, Mạc Nhân Tuyết mặc áo sơ mi trắng, dáng người cao lớn, nhưng dưới áo sơ mi lại bó chặt, có lẽ là do uống rượu, hai nút trên áo sơ mi không cài cúc, tư thế có chút luộm thuộm. Tuy rằng như vậy, nhưng hắn cũng có khí chất cao quý không thể giải thích được.
Cậu đã từng nhìn thấy loại khí chất này ở cha con Lộc gia, những người nói cười cùng họ phần lớn cũng như vậy, bọn họ tự tin và kiêu hãnh, như thể sẽ không bao giờ sợ hãi trước tương lai bấp bênh. Dư An không hiểu, cậu luôn cảm thấy tương lai mờ mịt, trong bóng tối luôn có những dã thú ẩn nấp chọn ăn thịt người, chỉ cần thả lỏng cảnh giác, sẽ thịt nát xương tan.
Cậu không hiểu tại sao trong mắt những người đó, tương lai lại tươi sáng và tốt đẹp.
Nhưng loại tính khí chất này có thể tự tạo thành một vòng luẩn quẩn, khiến cậu mãi mãi không thể tiếp cận được.
Cậu vốn muốn làm ra vẻ mình cũng có, nhưng cậu phát hiện loại khí chất này không thể giả tạo được, nó được tích lũy bằng của cải và quyền lợi của mấy thế hệ.
Cho nên cậu vẫn là không thích Mạc Ngân Tuyết, cũng không thích những người kia. Họ là hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Bên kia, Lộc Chính Thanh tựa hồ có việc gì đó liền rời đi, để lại Mạc Nhân Tuyết một mình, hắn tựa hồ cũng chú ý tới nơi này động tĩnh, hai người xuyên qua khu vườn dài nhìn nhau.
Hành lang thực ra không hề hẹp, nhưng khi Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy cậu đi tới, tay cầm chai sâm panh, cậu hơi quay người nhường cho anh một khoảng trống nhỏ.
Hắn nhận thấy rằng thanh thiếu niên có ý thức mạnh mẽ về lĩnh vực và không thích bị người khác tới gần.
Lộc Dư An ngước mắt nhìn vào một mảng không gian, nhưng lại không tới gần mà chỉ dừng lại cách đó hai bước, ở một khoảng cách mà mùi bạch dương thoang thoảng trên người Mạc Nhân Tuyết, cũng sẽ không khiến cậu cảm thấy khó chịu, sau đó cậu dùng chiếc thìa nhỏ đập chiếc bánh trên đĩa nhưng cậu không nói gì.
Lộc Dư An thực sự không giỏi nói chuyện với đàn ông lớn tuổi như Mạc Nhân Tuyết. Những người đàn ông lớn tuổi mà cậu biết trước đây luôn đầy mùi rượu và thuốc lá, họ lớn giọng ở đây la lên hết xuống.
*iu lớn tủi mới đc chìu haha
Mà Mạc Nhân Tuyết dường như không phải là người thích trò chuyện.
Mạc Nhân Tuyết biết Lộc Dư An có chuyện muốn nói, có thể là giải thích chuyện xảy ra buổi chiều, hoặc hỏi về chuyện vừa xảy ra đêm đó, nên anh lặng lẽ chờ đợi Lộc Dư An nói.
Nhưng Lộc Dư An hồi lâu không nói chuyện, chỉ chậm rãi ăn miếng bánh nhỏ. Trên chiếc bánh nhỏ có một lớp men sô cô la màu nâu nhạt, trên đó có điểm thêm một chiếc lá bạc hà, một món tráng miệng không có gì nổi bật.
Nhưng cậu bé ăn rất nghiêm túc, ngay cả vụn bánh ở bên cạnh cũng được cẩn thận đưa lên miệng bằng thìa nhỏ, không hề lãng phí.
Trên thực tế, Mạc Nhân Tuyết không đồng tình với tính cách của thiếu niên, thế giới của tuổi trẻ luôn có hai màu đen và trắng, Lộc Dư An bướng bỉnh và ngay thẳng, điều này theo anh là không cần thiết.
Mạc Nhân Tuyết đang cầm sâm panh nếm thử trong ly, suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Ăn rất ngon sao?" Anh là anh cả, không thích đùa giỡn, thói quen phía dưới em trai em giái đối với anh có chút sợ hãi.
"Thực ngọt." Lộc Dư An theo bản năng trả lời. Cậu đã ăn hết phần men sô cô la, cẩn thận đẩy sô cô la trên đĩa sang phía bên kia, thực ra, vừa bắt đầu nói chuyện, sự xấu hổ giữa hai người sẽ giảm đi rất nhiều, Lộc Dư An chậm rãi ăn xong mấy miếng cuối cùng, sau khi ăn xong, cậu thản nhiên đặt đĩa sứ lên lan can, hít một hơi thật sâu rồi giải thích mục đích đến đây: "Một số chất màu rất đặc biệt, đặc biệt là khoáng thạch, có một số chất màu khoáng thạch đã từng tuyệt chủng, chẳng hạn như triều nhà Tống".
Sau khi cậunói lời này, Mạc Nhân Tuyết có nghe hay không không liên quan gì đến cậu, dù sao cậu cũng không nợ Mạc Nhân Tuyết bất cứ điều gì.
Mạc Nhân Tuyết trong giây lát hiểu được ý nghĩa trong lời nói của Lộc Dư An, anh ta kinh ngạc và chợt nhận ra rằng chàng trai trẻ đến đây chỉ để nhắc nhở bản thân rằng sẽ không có bản sao mã màu của triều đại nhà Tống trong "Nghiêu Sơn Viễn Hành Đồ", trừ này bên ngoài chưa từng có mục đích.
"Cảm ơn." Nhưng hắn mặc kệ kinh ngạc thế nào, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh, quay đầu nhìn về phía Lộc Dư An, chỉ thấy Lộc Dư An thở dài một hơi nhẹ nhõm, thậm chí bước đi nhẹ nhàng hơn một chút..
Mạc Nhân Tuyết không nhịn được bật cười.
Anh nhanh chóng biến mất vào trong vườn, chỉ để lại một chiếc đĩa sứ nhỏ màu xanh lam trên lan can đá cẩm thạch trắng của khu vườn, một miếng sô cô la đơn độc trên chiếc đĩa sạch sẽ.
Lộc Vong Bắc đứng trên ban công tầng hai, từ đầu đến cuối nhìn rõ khung cảnh dưới vườn, nhìn chằm chằm vào động tác nhanh nhẹn nhẹ nhàng của Lộc Dư An, cho đến khi cậu biến mất ở cuối tầm mắt mới thu tầm mắt lại. Rượu vang đỏ trong tay anh vô thức nắm chặt hơn.
Tựa hồ lúc Lộc Dư An vừa trở về, hắn cũng nhìn thấy niềm hạnh phúc thuần khiết của Lộc Dư An, nhưng không biết từ khi nào nó bắt đầu ngày càng ít đi.
Có lẽ đó là mỗi lần Lộc Dư An đối Dữ Ninh vênh mặt hất hàm sai khiến, hoặc thậm chí có thể hơn là mỗi khi anh tỉnh dậy sau cơn ác mộng về đám tang của mẹ mình vào lúc nửa đêm.
Nhưng rất nhanh, Lộc Vong Bắc lại nghĩ tới một chuyện, vì sao Lộc Dư An lại chủ động đến gần Mạc Nhân Tuyết? Tại sao Lộc Dư An biết vẽ mà lại giấu mọi người?
*Ủa ai giấu, có mắt đều thấy được hết nhá:))))))))
Cậu ta đang lên kế hoạch cái quái gì vậy?
Lộc Vong Bắc khẽ nhíu mày, trầm ngâm, còn chưa định thần lại cho đến khi Lộc Dữ Ninh nhẹ giọng gọi hắn, hắn mới định thần lại.
Lộc Dữ Ninh nhạy bén chú ý tới điều gì, bất an hỏi: "Sao vậy?"
Lộc Vong Bắc cười trấn an, xoa xoa tóc Lộc Dữ Ninh: "Không sao đâu." Anh nhìn khuôn mặt ngây thơ của em trai mình, cảm xúc kỳ lạ trong lòng dần dần tiêu tan.
Lộc Dữ Ninh do dự, ngẩng đầu lên, che giấu sự lo lắng trong mắt: "Anh, lỡ như Dương thúc cho rằng em không đủ tốt thì sao?"
Lộc Vong Bắc vuốt tóc Lộc Dữ Ninh nói: "Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn, sẽ luôn bảo vệ em."
Lộc Dữ Ninh nghi hoặc ngẩng đầu, nhưng cũng không dám hỏi cái gì.
Cho đến khi hai người đi xuống lầu, Lộc Vong Bắc vẫn nắm chặt chai rượu đỏ.
*
Lộc Vong Bắc có một giấc mơ hiếm có.
Trong giấc mơ, dường như anh là một đứa trẻ.
Những cây du trong vườn đung đưa cành lá trong gió xuân dịu nhẹ. Những mảnh nắng như cát vàng rơi trên cỏ.
Cậu bé Dư An ghé vào hắn trên chiếc quần thể thao và ủy khuất khóc lớn: "Anh ơi, con khỉ nhỏ đã đi rồi-"
" đã bảo em để ý mà." Anh vẫn còn là một đứa trẻ mặc đồ thể thao, sốt ruột vỗ nhẹ vào một quả bóng rổ nhỏ và phàn nàn: "Không thấy anh cũng khoong có cách nào, không thấy liền bỏ đi bỏ đi! "
Con khỉ nhỏ là con khỉ xiếc cầm quả chuối, từ nhỏ đã ngủ với em trai, rách nát đến nỗi ngay cả bông vải cũng nhăn nheo, hôm nay cuối cùng nó cũng bị mẹ vứt đi, không ngờ em trai anh thế nhưng quấn lấy anh khi định ra cửa chơi bóng.
Nhưng đứa trẻ có lẽ chỉ có thể hiểu được từ "Không thấy" và "Không có", và càng khóc to hơn, nhìn người anh trai toàn năng của mình với đôi mắt đỏ hoe: "Oa—nhưng— Nhưng đó là bạn tốt của em."
"Thật sự anh không thể làm gì được cậu! Em chờ xem!" Cậu bé bất đắc dĩ đem chiếc bánh bao ra khỏi chân, ném quả bóng rổ sang một bên, cúi xuống bế chiếc bánh bao lên, đặt lên con ngựa gỗ trên bãi cỏ và nói: " Đây là lần cuối cùng, em cứ ngồi đây đợi anh đi tìm lại cho em nhé."
"Ngoéo tay." Bé bánh bao nức nở.
"Được rồi, ngoéo tay, anh trai tôi đã lừa dối em khi nào chưa?" Cậu bé bất lực nói.
Ngón tay út, một lớn một nhỏ, đan vào nhau.
Đứa trẻ bật cười, ngoan ngoãn ngồi trên con ngựa gỗ sơn màu, hai chân đung đưa nhàn nhã, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào cổng, không ai có thể bảo nó rời đi, nó phải đợi anh trai.
Mặt trời đã lặn về hướng Tây, ánh nắng vàng đỏ trải dài dưới thảm cỏ, cuối cùng, cậu bé mồ hôi nhễ nhại đạp xe bằng một tay, mỉm cười vẫy con khỉ nhỏ trong tay với anh trai mình.
"Anh--" bánh bao đứng dậy và lao về phía anh trai mình như một viên đạn đại bác.
"Nhìn này, anh trai em đã tìm thấy nó cho em." Cậu bé nhảy xuống xe đạp, đỡ lấy đứa trẻ và ôm nó vào lòng.
Đứa bé cười khúc khích, vùi đầu vào cổ anh trai, ngượng ngùng nói: "Anh trai em là người mạnh mẽ nhất."
"Lại nặng rồi, heo mập. Anh sẽ cho em mọi thứ em muốn và sẽ luôn bảo vệ em."
"Anh trai nói ngược,mẹ nói chính An An sẽ luôn bảo vệ anh trai."
Lộc Vong Bắc từ trong mộng tỉnh lại, một tay chống đỡ thân thể, thở hổn hển.
Anh quen với việc nửa đêm bị ác mộng đánh thức, nhưng lần này lại đặc biệt khác, trong lòng anh có một cảm giác không thể giải thích được.
Sau một thời gian, anh chợt nhận ra rằng mình đã đi khắp thành phố chỉ để mua một con búp bê giống hệt cho Lộc Dư An.
Chính là, này thì thế nào? Lộc Dư An vẫn tùy hứng, hủy diệt mọi người, hại chết mẹ anh.
Lộc Vong Bắc ánh mắt sâu thẳm, đè nén những cảm xúc quen thuộc mà lại xa lạ trong giấc mơ.