Vạn Người Ngại Hắn Không Làm

Chương 11: Ông Lý



Lộc Dư An nhận được tin nhắn của anh trai hàng xóm, nói rằng căn nhà ông Lý để lại mấy ngày nay có người ra vào.

Lộc Dư An lo lắng có kẻ trộm nào đó lẻn vào, nên sau giờ học chạy đến nhà của ông Lý.

Dù là ban ngày nhưng con hẻm đổ nát không có ánh nắng lại tối tăm lạ thường, nước thải bốc mùi hôi thối tích tụ bên vệ đường, mơ hồ nhìn thấy vài chiếc lá kim trôi nổi trong làn nước xanh bẩn, ruồi vo ve bay lượn trên đó.

Tốc độ luân chuyển của làng trong thành phố rất cao, hơn nửa năm không về, hơn một nửa hàng xóm xung quanh đã thay đổi.

Lộc Dư An sống ở cuối con hẻm, nhà của ông Lý ở phía bên kia.

Con hẻm gần đây đã lắp đặt đèn đường mới.

Trong những năm học sơ trung, Vương Như bị Lý Phương Giai đánh đập rất nặng, sức khỏe luôn không tốt, Lý Phương Gia suốt ngày ở ngoài lêu lỏng, lúc đó tình trạng của Nhạc Nhạc rất không tốt, luôn vô cớ cắn người, cần phải uống thuốc, nhưng tiền thuốc cũng tri trả không được, cậu chỉ có thể lén tìm được một số công việc để sống. Loại công việc không cần phải lớn tuổi, chỉ cần thông minh là được.

Cậu chạy đến đó sau giờ học và hầu như ngày nào cậu cũng về nhà vào nửa đêm.

Trong thời gian đó, khu vực này xảy ra vài vụ cướp bằng dao vào ban đêm, không có người giám sát, cảnh sát cũng không có biện pháp can thiệp.

Lộc Dư An không nghĩ đó là chuyện lớn nên chỉ nhét một con dao gọt hoa quả vào cặp sách của mình.

Nhưng ngày nào về nhà cũng thấy ông Lý đứng ở đầu ngõ với cây gậy và chiếc đèn pin chờ sẵn.

Cậu hỏi ông Lý, tuổi này đã muộn ông đang làm gì ở bên ngoài.

Lý lão cứng cổ nói, nóng quá, ra ngoài hưởng thụ mát mẻ.

Sau đó, cậu nhìn thấy ông Lý đang dựng một chiếc xe đẩy nhỏ để bán nước đá trên sân bóng rổ, cậu biết ông Lý là vì cậu.

Vào một ngày hè nắng nóng, cậu chở ông Lý về nhà, chính mình đi dựng sạp hàng để bán.

Kỳ thật, ông Lý mắt không tốt lắm, bệnh về mắt rất nặng, gần như bị mù nên rất ít khi tự mình vẽ tranh, ngẫu nhiên tình huống tốt, đem bức họa thủy mặc sơn thủy trắng đen đi bán, chủ tiệm tranh ghét bỏ xem qua, không thích lắm, từ chối trả giá cao.

Lộc Dư An mới vào cấp hai đến bệnh viện hỏi phẫu thuật phục hồi thị lực sẽ tốn bao nhiêu tiền, cậu tính toán, làm việc mấy năm sẽ gom đủ tiền. Nhưng không ngờ lão Lý lại không đợi đến ngày đó.

Trong khoảng thời gian ông Lý bệnh nặng đến không ngồi dậy được, theo nguyện vọng của lão Lý, cậu đã đưa ông Lý về nhà, ông Lý ý thức đã không rõ ràng, cuối cùng một ngày, ngược lại thanh tỉnh, nhất quyết lôi cậu tới nói, nói đi nói lại, cậu quá hiếu thắng, sợ bỏ cậu một mình, không còn người thân chăm sóc.

Câu mơ hồ cuối cùng đó. Ông Lý hấp hối hết sức mà Lộc Dư An cũng không nghe được gì.

Cho nên, khi người nhà họ Lộc tìm cậu, cậu chỉ do dự một đêm rồi cũng đi theo họ về. Cậu tưởng rằng khi ông già Lý quay lại gặp cậu, cậu có thể yên tâm rời đi.

Cửa nhỏ của sân nhỏ phía xa đã bị khóa, ổ khóa sắt lớn rỉ sét dày đặc, đã lâu không có người ở.

Lộc Dư An khéo léo trèo lên từ khe hở trên tường, nhẹ nhàng đáp xuống bồn hoa trong sân, ông Lý rất thích trồng hoa, đáng tiếc khi bị bệnh nặng, ông không thể chăm sóc được nữa. Cậu cố gắng bắt chước ôngLý, chăm sóc hoa, nhưng cậu không có tài, hoa vẫn tàn, chỉ để lại những đám cỏ dại cằn cỗi.

Lộc Dư An nhìn quanh không thấy dấu hiệu có người lục lọi, cậu cũng yên tâm vì khu vực này không có người nào làm loạn, trước khi chuyển đến nhà họ Lộc, cậu đã nhờ hàng xóm thường xuyên đến xem. Trong nhà ông Lý đầy những bức tranh không bán được và đủ loại sơn do Lộc Dư An làm ra, không có thứ gì có giá trị.

Không lẽ có người không có mắt mà lẻn vào nhà Lý lão gia.

Dù vậy, Lộc Dư An vẫn cất những bức tranh của ông Lý và khóa cửa ra vào và cửa sổ trong nhà.

Trước khi rời đi, Lộc Dư An suy nghĩ một chút, bỏ các loại bột màu xanh, đỏ, hồng phấn và các loại sơn khác mà cậu đã làm trước khi đào ra khỏi nhà vào túi đồng phục, chúng cần thiết để sửa chữa bức tranh của mẹ. Mẹ cũng sử dụng chất màu tự nhiên khi vẽ tranh, chất màu tự nhiên cũng cần thiết để sửa chữa thiên nhiên.

So với các loại bột màu tiền tệ đang lưu hành trên thị trường, bột màu tự nhiên thực sự có màu sắc quyến rũ và sống động hơn, thời gian bảo quản cũng lâu hơn nhưng việc sản xuất phức tạp và hiện nay rất hiếm.

Bởi vì ông Lý sử dụng chất màu tự nhiên do chính mình làm ra, cho nên Lộc Dư An cũng sẽ làm, nhất là sau khi mắt ông Lý trở nên kém, phần lớn thuốc màu trong nhà đều là do Lộc Dư An làm.

Khi ra khỏi con hẻm, một chiếc Maybach màu đen sáng bất ngờ dừng lại trước đầu con hẻm. Loại xe này ở khu vực này rất hiếm thấy, ít nhất Lộc Dư An sống ở đây năm sáu năm chưa từng nhìn thấy, cho nên không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

Ở đầu ngõ, bốn thanh niên đang vội vã nhìn thấy Lộc Dư An đi ra, hút thuốc, tay đút túi quần đi tới, vây quanh Lộc Dư An. Thanh niên nhìn Lộc Dư An từ trên xuống dưới, đưa hộp thuốc lá ra hỏi: "Lộc Dư An?"

Lộc Dư An bị bốn người vây quanh không có chút e dè, bình tĩnh cầm một điếu thuốc, cầm bật lửa lên, không hút, tùy ý để khói bay vào đầu ngón tay, sau đó hỏi: "Tiêu Vũ Tây tìm các người tới?"

Bốn người bọn họ đã theo cậu từ khi tan học, vừa vào ngõ đã bị cậu bỏ lại, không ngờ bọn họ lại đứng ở ngoài ngõ. Ngoại trừ Tiêu Vũ Tây, có lẽ không có ai có thể kiên trì quấy rầy cậu như vậy.

Cậu nhìn trang phục của bọn họ, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: "Trịnh ca đang trên đường à?" Trịnh ca tại đây là một tên lưu manh, ít nhiều gì trong đám lưu manh nhỏ cũng nghe qua tên, anh hàng xóm vẫn luôn giúp cậu là người đi theo Trịnh ca.

Khi nói lời này, thanh niên tóc vàng không còn thản nhiên như trước nữa mà cẩn thận nhìn Lộc Dư An, cẩn thận hỏi: "Cậu cũng quen Trịnh ca?." Trịnh ca là đại nhân vật, cùng lắm họ chỉ nhìn từ xa.

Lộc Dư An không thể không gật đầu, tóc vàng nhìn người trước mặt mặc đồng phục học sinh trung học, cũng có chút kinh ngạc.

Trước kia loại học sinh cao trung chưa từng nhìn thấy thế giới này đều là những quả hồng mềm, tùy tiện hù dọa một chú, mà sợ hãi sẽ hành xử như thỏ. Còn người trước mặt rõ ràng là mặc đồng phục học sinh, trắng nõn như một cô bé, nhưng lại không có chút nghe lời, tay trái bình tĩnh cầm điếu thuốc, trông có vẻ cứng cỏi.

Đôi mắt đó rất hung dữ, khi nói chuyện, cậu ta trông giống một tay xã hội đen hơn họ. Hoàng Mạo không muốn gây rắc rối, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Người anh em à, chúng ta đều là bạn của Trịnh ca, nhưng dù sao cậu cũng khiến bạn của người khác phải đến bệnh viện cấp cứu, nhiều ít thì cũng đuối lý, chỉ cần cậu gọi điện nói lời xin lỗi, như vậy chuyện hôm nay coi như được giải quyế.?"

Được, Lộc Dư An vừa nghe liền biết Tiêu Vũ Tây tới vì bất bình thay Lộc Dữ Ninh.

Hoàng Mao bấm số của Tiêu Vũ Tây, nói vài câu, giọng nói ngạo mạn của Tiêu Vũ Tây vang lên trong điện thoại.

Người khác sẽ cho rằng Lộc Dư An vô tội vì những đoạn video đó, nhưng cậu ta không cho rằng những gì Lộc Dư An làm với Dữ Ninh trước đây đều là giả? Lần này lại còn làm Dữ Ninh đi ứng cứu.

*Không mang thuốc thì tự chịu chứ??? Đ.m

Tiêu Vũ Tây đắc ý nói: "Lộc Dư An chết tiệt, mày cũng có ngày hôm nay—"

Lời còn chưa dứt, Lộc Dư An đã cúi đầu ném điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng ngón chân bóp nát, cười khinh thường, cầm cặp lên ném về phía những người đó với vẻ giễu cợt: "Tiêu Vũ Tây, đồ ngu."

Một đánh bốn, cũng không phải chuyện gì lớn, Lộc DưAn từng thấy còn tệ hơn thế này nhiều.

Cuối cùng những người kia ôm đầu liều mạng bỏ chạy, Lộc Dư An chỉ bị thương nhẹ. Những năm này cậu chưa từng thua trận nào, không có cậu, những người khác cũng không liều lĩnh như cậu, mà phần lớn bọn côn đồ cậu gặp đều tàn nhẫn, không biết thực chất hung ác như thế nào.

Lộc Dư An thở hổn hển, ngồi bệt xuống đất, dùng mu bàn tay lau máu trên khóe môi, đưa tay ra chỉ phát hiện trên vai trái có vết rách, cậu đưa tay ra nhìn. Một vùng ẩm ướt và ấm áp, mới phát hiện ra lòng bàn tay mình đầy máu, hóa ra vai trái bị tạo ra một lỗ to, máu thịt cũng mở ra.

Vừa rồi nó vô tình bị một thanh sắt cào xước, không tính là nghiêm trọng.

Lối vào ngõ vì cuộc ẩu đả vừa rồi trở nên hỗn loạn, cọc tre tứ phía rơi xuống đất, mấy thùng rác trước cửa cũng bị đá văng.

Lộc Dư An đau đầu thở dài, chậm rãi cúi người xuống, nhặt tàn thuốc vừa vứt trên mặt đất, ném vào thùng rác đầu ngõ, đỡ chiếc thùng rác bị lật ngược lên, rồi nhặt cắp sách, toàn bộ sách vở bay tứ tung đều được nhét lại vào cặp.

Lần sau đánh nhau sẽ không dùng cặp sách để đánh người nữa, dọn dẹp sẽ phiền phức.

Lộc Dư An mặt không biểu tình khom người, đang định nhặt cuốn sách cuối cùng lên.

Cửa sau của chiếc Maybach bị đẩy ra một tiếng cạch, chủ nhân bước ra khỏi xe.

Lộc Dư An mất cảnh giác và đâm thẳng vào chủ chiếc Maybach, cậu nhanh chóng lùi lại, nhưng bàn chân xui xẻo bị bong gân, trọng tâm rơi về phía sau, đã quá muộn để cậu điều chỉnh lại trọng tâm của mình, cậu sắp ngã xuống đất.

Nhưng người bị đâm phản ứng rất nhanh, tay trái nắm chặt toàn bộ cổ tay của cậu, kèm theo mùi gỗ bạch dương thoang thoảng trên người người đàn ông, Lộc Dư An phản ứng rất nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay của người đàn ông dùng sức lực lùi lại và đứng vững.

Nhiệt độ như thiêu đốt dọc theo vùng da tiếp xúc lan đến lòng bàn tay, sức lực của người đàn ông lớn đến mức khiến Lộc Dư An dựng tóc gáy, cậu không chút do dự buông lòng bàn tay ra, dùng cổ tay giãy giụa, nhanh chóng rút tay ra khỏi lòng bàn tay người đàn ông, thoát ra, lùi lại một bước.

Hành vi của Lộc Dư An thậm chí có thể gọi là hơi cực đoan. Nhưng Lộc Dư An quả thực rất cảnh giác khi đến gần người lạ, sau khi nhận ra điều này, cậu đã đặc biệt nỗ lực để vượt qua, bình thường khó có thể nhìn thấy, nhưng trong tình huống bất ngờ này, cậu vẫn không thể khống chế được.

Người đàn ông dường như nhận ra sự phản kháng gần như cực độ của cậu, buông tay ra, giơ tay ra hiệu cho Lộc Dư An, lùi lại một bước, chủ động giữ khoảng cách với cậu.

Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm, tấm lưng căng thẳng của cậu từ từ thả lỏng ra, nhìn người đàn ông, người đàn ông này trông hai mươi sáu (bảy), cao lớn, gần như có thể che kín toàn bộ cơ thể của Lộc Dư An, dáng người rất rộng, lớn lên thực tốt, anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cài cúc đến trên cùng, anh ấy mặc một đơn giản, nhưng ở trên người chỉ có một cổ quý khí, cả người gần như lạnh lùng sắc bén, toàn thân không hợp với ngõ hẻm, nhưng khí chất cùng Lộc Chính Thanh và Lộc Vong Bắc giống nhau đến kinh ngạc.

Thoạt nhìn thì nó có vẻ giàu có.

Lộc Dư An không tiếp xúc nhiều với giới thượng lưu nên không nhận ra là ai.

Lộc Dư An trong lòng bình tĩnh đưa ra phán đoán. Ánh mắt anh dần dần di chuyển xuống, phát hiện trên cổ tay người đàn ông lộ ra ngoài một vết xước trắng, lúc này đã sưng đỏ, vừa rồi là do tay cậu tạo thành.

Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn từ trên xuống dưới Lộc Dư An.

Thiếu niên dung mạo không thể nghi ngờ là ưu tú, hào hoa sáng ngời, nhưng giữa lông mày quá mức sắc bén khiến cho thiếu niên có một loại cảm giác hung hãn mãnh liệt, vết sẹo giữa lông mày khiến cho thiếu niên lộ ra hung bạo, toàn thân đều viết chữ " không dễ chọc."

Nhưng mái tóc đen của thiếu niên lại rất mềm, rải rác trên trán, cộng thêm hàng mi dài mảnh như cánh bướm khi ngẩng đầu nhìn người ta thậm chí còn có chút đáng yêu khó tả.

Mạc Nhân Tuyết không quan tâm đến vết xước trên cổ tay, ánh mắt anh dừng lại trên vai trái đầy máu của Lộc Dư An, khẽ cau mày. Anh ta không có quan hệ họ hàng với cậu bé, nhưng trong gia đình anh còn có một đứa em trai nổi loạn cũng bằng tuổi cậu bé nên không khỏi liếc nhìn thêm.

Lộc Dư An nhìn theo ánh mắt của anh, kéo mạnh đồng phục học sinh của mình, vết thương gớm ghiếc được cổ áo che lại, biết rõ vừa rồi mình quả thực đã phản ứng thái quá, cổ tay của người đàn ông sưng đỏ dài 2-3 cm, cậu mấp máy miệng nói: "Xin lỗi."

Lộc Dư An thực sự không thích khí chất của người đàn ông này, nó luôn khiến Lộc Dư An nhớ đến những người bạn trong vòng tròn của Lộc Dữ Ninh.

Mạc Nhân Tuyết vui vẻ nói không sao, hỏi đường cho Lộc Dư An: "Cậu có biết đường đến cửa hàng vật liệu tranh không?" Anh coi cậu bé như một người dân sống trong ngõ.

Lông mày của Lộc Dư An co giật khi nghe thấy từ cửa hàng vật liệu tranh.

Cậu đương nhiên biết về cửa hàng vật liệu tranh, mặc dù cửa hàng này bán đủ loại bột màu tự nhiên và nguyên liệu thô, nhưng mục đích chính là buôn bán tranh truyền thống Trung Quốc để kiếm sống, ông Lý đã bán một vài bức tranh cho cửa hàng đó, giá cả rất thấp. Quan trọng hơn, cửa hàng đó còn kinh doanh các bức tranh cổ và di vật văn hóa.

Khá nổi tiếng trong vòng chuyên bắt nạt phú nhị đại coi tiền như rác.

Chính ông Lý đã nói với cậu rằng hầu hết các đồ trong cửa hàng đó đều là tranh cổ giả, nhưng không rõ giá bán là tranh cổ hay tranh cũ.

Lộc Dư An lưỡng lự nhìn người trước mặt từ trên xuống dưới, không thể nghi ngờ cho rằng hắn là kẻ có nhiều tiền, Lộc Dư An chỉ phương hướng về phía người đó, môi khẽ mấp máy, đang định nói điều gì đó ——

Điện thoại di động của người đàn ông reo lên, đầu bên kia dường như đang nói gì đó, người đàn ông hỏi ngược lại: "Bức tranh đó có phải là bản sao của "Nghiêu sơn Viễn Hành Đồ" thời nhà Tống không?"

Lộc Dư An lông mày khẽ động, cậu không có ý nghe, nhưng ông Lý đã nói cho cậu biết, tuy rằng "Nghiêu Sơn Viễn Hành Đồ " là tác phẩm của hai triều đại Ngụy Tấn, nhưng chỉ tồn tại một bản sao của triều đại nhà Nguyên.. Các bản sao của nhà Tống cũ hơn các bản sao của nhà Nguyên và đương nhiên có ý nghĩa sưu tầm hơn các bản sao của nhà Nguyên.

Tuy nhiên, khi ông Lý nói với cậu về nguồn gốc của sắc tố, ông nói rằng toàn bộ nội dung của "Nghiêu Sơn Viễn Hành Đồ" được cấu tạo từ một sắc tố đặc biệt làm màu nền, sắc tố này là một loại quặng liên quan. không được lưu hành trên thế giới và loại quặng này chỉ được phát hiện lại vào cuối thời nhà Nguyên.

Trong trường hợp đó, bản sao của nhà Tống đã ra đời như thế nào?

Ông Lý từng nói rằng có quá nhiều phương pháp trong dòng tranh cổ, thậm chí trong số những kiệt tác được lưu truyền trong viện bảo tàng cũng có rất nhiều nguồn gốc đáng nghi ngờ.

Nếu một cư sĩ muốn bước vào lĩnh vực này, chắc chắn anh ta sẽ phải trả một chút học phí.

Người càng giàu thì càng rơi vào đó.

Cậu nhìn theo bóng lưng của người đàn ông đang bước đi nhanh chóng, trong lòng cậu gần như chắc chắn rằng người đàn ông này có lẽ đang đòi tiền dạy học, đương nhiên là một lần coi tiền như rác.

Cậu cử động miệng, cố nói điều gì đó, nhưng—

Liệu anh ấy có tin những gì mình nói không?

Người đàn ông quay đầu lại nhìn Lộc Dư An, Lộc Dư An áy náy cúi đầu, giả vờ nhét sách vào cặp, khi ngẩng đầu lên thì người đàn ông đã đi mất.

Lộc Dư An sụt sịt, nhưng mùi hôi khó chịu dường như vẫn chưa tan đi.

*

Mạc Nhân Tuyết kiên nhẫn nghe điện thoại bên kia trước khi cười: "Hả? Bản sao nhà Tống? Mạc Thiên Thành, lại đi chợ đồ cổ lộn xộn gì vậy?"

Nói xong anh cúp điện thoại rồi đi về hướng chàng trai chỉ.

Mạc Nhân Tuyết đến tìm cậu học trò thất lạc từ lâu cho ông ngoại. Người chú họ Lý, vì một số hiểu lầm hồi trẻ nên đã nhiều năm không liên lạc với ông nội, mãi đến khi có một lá thư ủy thác cách đây không lâu, sau khi đi qua nhiều nơi mới được gửi đến ông nội sau hai năm.

Sức khỏe của ông ngoại không còn tốt như trước, vừa nhìn thấy người bạn cũ hẹn, ông đã lê thân xác ốm yếu đến Nam Thành, bị anh khuyên ngăn. Một số thư đã bị tiêu hủy, địa chỉ của chú Lý và tên của tiểu đệ tử đều không rõ ràng, ở thành phố Nam Thành rộng lớn, muốn tìm được người không phải là điều dễ dàng.

Vừa bước ra khỏi nhà đấu giá Châu Âu, anh ta đã lao tới Nam Thành mà không hề dừng lại. Anh cử người đi tìm rất lâu mới nhìn thấy bức tranh nghi là do chú Lý ký tên trong một cửa hàng bán vật liệu hội họa ở đây.

Mạc Nhân Tuyết nhớ lại những gì vừa nhìn thấy trong con hẻm - những người sống trong con hẻm hầu hết đều là những người di cư đến Nam Thành từ bên ngoài, khả năng di chuyển cao và việc tìm người càng khó khăn hơn.

Giữa hai lông mày của anh hiện lên vẻ u ám, khi cúi đầu xuống, mới nhận ra trên tay áo mình có một vệt máu đỏ tươi do tên học sinh cấp ba vừa rồi để lại.

Anh không thể không nhìn lại lần nữa.

Anh nhìn thấy ở đầu ngõ, một cậu học sinh trung học đang quay lưng về phía mình, tấm lưng gầy gò đang cúi xuống nhìn đống bừa bộn trên mặt đất, cúi người chậm rãi đỡ thùng rác vừa mới đánh nghiêng nâng dây.

Mạc Nhân Tuyết nhịn không được nghĩ——

Đánh nhau nhưng nhìn không ra cũng ngoan như vậy.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv