Nhưng điều cậu không biết là một năm sau khi con trai mất tích, tình trạng của mẹ cậu, người đã lao xuống nước để cứu cậu, đã xấu đi nhanh chóng, cha cậu đã nghe theo lời khuyên của những người lớn tuổi và nhận nuôi Lộc Dữ Ninh trạc tuổi cậu từ trại trẻ mồ côi.
Có lẽ nó thực sự hữu ích, sau khi Lộc Dữ Ninh về đến nhà, tình trạng của mẹ cậu đã tốt hơn rất nhiều, sự tồn tại của Lộc Dữ Ninh cũng khiến mẹ cậu bớt trầm cảm vì mất cậu, đến giây phút cuối cùng, mẹ cậu cuối cùng cũng có một chút tiếng cười.
Sau khi mẹ qua đời, Lộc Dữ Ninh ở lại Lộc gia, cách cư xử đúng mực và hợp lý của cậu ta cũng làm giảm đi rất nhiều vết sẹo trong lòng cha và anh trai.
Nó cũng từng chút một xóa đi mọi dấu vết về sự tồn tại của Lộc Dư An trong nhà họ Lộc.
Từ đó về sau, Lộc gia không còn Lộc Dư An, chỉ có Lộc Dữ Ninh.
Sau này khi trở về Lộc gia, khác với nam chủ nhà họ Lý say khướt mãi không tỉnh, Lộc Chính Thanh đáp ứng mọi kỳ vọng của cậu đối với chữ cha.
Khi Lộc Chính Thanh mang anh ta trở về từ gia đình Lý, cậu tràn đầy sự ngưỡng mộ đối với cha mình, đắm chìm trong niềm vui được trở về gia đình và sống một cuộc sống khá hạnh phúc.
Cho đến khi cậu nhận ra cha con và anh trai của nhà họ Lộc đang vui vẻ tận hưởng, vẻ ngoài mà cậu sẽ không bao giờ có được vào đó lại vô cùng chói mắt.
Cậu biết mình không nên oán hận, cậu nên cảm ơn Lộc Dữ Ninh vì đã ở bên cha và anh trai nhiều năm như vậy.
Nhưng cậu không làm được, lòng ghen tuông đốt cháy cả trái tim cậu như ngọn lửa rừng.
Đôi tay của Lộc Dữ Ninh trắng nõn thon dài, có thể sử dụng chiếc đàn piano mà cậu chỉ dám nhìn từ xa ngoài cửa sổ khi còn bé để chơi những bản nhạc hay, cậu cũng biết ý nghĩa của những nốt nhạc bình thường đó.
Nhưng mà, chính tay cậu đầy sẹo, thô ráp, chỉ biết đánh cho người ta ngã, nhưng không nhìn ra dấu vết.
Lộc Dữ Ninh đạt điểm xuất sắc ở trường tốt nhất Nam Thành, nhưng cậu lại học ở trường rác bên cạnh, tất cả giáo viên đều nhìn cậu và lắc đầu.
Cậu giống như một con vịt con xấu xí, thậm chí không thể có một trái tim không ghen tị.
Cậu ghen tị với cách dạy dỗ nhẹ nhàng và uy nghiêm của cha mình với Lộc Dữ Ninh, nụ cười dịu dàng của anh trai với nụ Lộc Dữ Ninh khi chơi bóng rổ, ghen ghét bọn học trên bàn ăn nhìn nhau cười ăn ý.
Ba người họ dường như có một rào cản vô hình, cậu có cố gắng thế nào cũng không thể vào được.
Khi cha và anh trai đối mặt cậu, họ chỉ cảm thấy xa lạ và khó xử.
Cậu đã làm rất nhiều điều để cha nhìn thấy cậu, để thừa nhận cậu.
Nhưng càng như vậy, cậu càng ghen ghét.
Cuối cùng, không có gì ngạc nhiên, mâu thuẫn giữa cậu và Lộc Dữ Ninh ngày càng trở nên nghiêm trọng, những người khác xung quanh cậu nhìn cậu như thể họ đang nhìn một con quái vật không hài lòng và cố gắng dùng máu để bắt nạt con nuôi tốt bụng.
Cha cậu nhìn cậu với ánh mắt chỉ có sự thất vọng sâu sắc, tất cả những gì cậu làm là để cha và anh trai nhìn thấy mình.
Vào năm thi đại học, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là Lộc Dữ Ninh, cộng với việc tay cậu bị thương, thất bại thảm hại, cuối cùng chỉ vào được một trường đại học tầm thường, cha và anh trai cậu là con cưng của trời, việc học không bao giờ là vấn đề, cậu chỉ đơn giản là một kẻ ngoại lai trong gia đình họ Lộc.
So với cậu, Lộc Dữ Ninh được nhận vào Học viện Mỹ thuật số 1 trong nước và được đại sư nhận làm đệ tư, giống con nhà họ Lộ hơn.
Sự hoàn hảo của Lộc Dữ Ninh khiến cậu thậm chí càng thêm xấu xí hơn.
Cậu và Lộc Dữ Ninh có tính cách khác nhau, mâu thuẫn ngày càng gay gắt, cuối cùng cậu gần như không còn cách nào để cùng Lộc Dữ Ninh chung sống dưới một mái nhà.
Nhưng cậu biết rằng Lộc Dữ Ninh không thể rời đi.
Cho nên cậu chỉ có thể rời đi.
Ngay cả cha cậu cũng mắng cậu đã bỏ đi thì không cần trở về, ông cũng không ngăn cản cậu rời đi.
Nhưng nếu ở chung với Lộc Dữ Ninh, cậu thực sự không biết mình sẽ làm gì, cậu không muốn kết thúc trong tình trạng khốn khổ đó và khiến cha và anh trai mình hoàn toàn thất vọng.
Ba năm trước, anh lo lắng bước vào nhà Lộc mang theo một chiếc vali, ba năm sau, anh rời khỏi nhà Lộc với tâm trạng bối rối với chiếc vali đó, thứ duy nhất anh mang khỏi nhà Lộc trong ba năm là bức tranh của mẹ anh, một nửa bức tranh.
Ngày cậu rời khỏi nhà Lộc cũng giống như cậu tưởng tượng, ngôi nhà khổng lồ của Lộc gia không có sự xáo trộn nào, cha đến gặp ban giám đốc từ sáng sớm như thường lệ, anh trai đưa Lộc Dữ Ninh đi khám bệnh. Cậu kéo hành lý rời đi, trong đại sảnh trống trải của Lộc gia không có lấy một bóng người.
Quả thật cậu đã xoay sở để không bao giờ quay lại nhà họ Lộc nữa, những bức vẽ không có hệ thống mà anh học được từ hàng xóm thực ra rất nổi tiếng trên mạng, có một số bức vẽ anh nhận được, nuôi sống bản thân cũng không thành vấn đề, mắc bệnh ung thư không có vấn đề gì với việc rút tiền do mẹ anh ấy để lại để điều trị.
Nhà họ Lộc chưa bao giờ tìm kiếm cậu như thể họ chưa từng có cậu khi còn nhỏ.
Cậu không nói với họ khi anh ấy được chẩn đoán mắc bệnh ung thư, vốn dĩ cậu muốn nói với họ, khi được chẩn đoán, cậu rất bối rối, ở nhà, họ nấn ná ở cổng cả buổi chiều, cuối cùng cũng gặp được thư ký Đỗ, lấy tài liệu từ Lộc gia, dưới ánh mắt thương hại của thư kí Đỗ, mới biết được rằng họ đưa Lộc Dữ Ninh đi du lịch nước ngoài, sẽ không quay lại sớm.
Thế là cậu bỏ cuộc.
Chỉ là hôm nay, hôm nay là sinh nhật của cha.
Cậu nhớ kỹ, khi cậu còn nhỏ, mẹ cậu đã bí mật dẫn cậu đi chuẩn bị bức tranh này để làm quà sinh nhật cho cha cậu, mẹ cậu còn nói cha và anh trai đều có tính khí không tốt, chiếu cố tốt cho bọn họ.
Chỉ tiếc là mẹ không thể hoàn thành bức tranh.
Bố và anh trai dường như cũng không cần đến sự chăm sóc của cậu.
Chỉ là cậu muốn giúp mẹ hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Cậu cũng đã hết thời gian.
Bức tranh không lớn, vì vậy cậu cẩn thận gỡ tấm bạt ra, sau khi đóng khung đơn giản, cậu đặt nó vào ba lô đựng hồ sơ bệnh án của mình, vốn định lấy ra, nhưng lại do dự một chút.
Dù đã thẳng thắn chấp nhận nhưng cậu vẫn mong người thân có thể ở bên cạnh mình.
Cậu cũng có chút sợ hãi.
Trước khi ra khỏi nhà, Lộc Dư An thay một bộ vest trắng tươm tất, mặc dù cậu thích trang phục thể thao thoải mái hơn.
Nhưng điều này thoạt nhìn giống người Lộc gia hơn.