Người đó chỉ thản nhiên đáp lại hai tiếng: “Là tôi.”
Chỉ hai tiếng này thôi cũng đủ để quăng tôi từ trênđỉnh núi hạnh phúc xuống vực thẳm đau khổ và sợ hãi.
Mặt trời ngoài cửa sổ dường như đang bị mây đen chelấp, trời đất bỗng trở nên u ám, kéo cả tâm trạng tôi cũng âm u theo.
Tôi thấy giọng mình run run khi hỏi lại người đó: “Saolại biết được số của tôi?”
Đáp lại chỉ là mấy tiếng gọn lỏn: “Điều tra qua mộtchút.”
Tôi không khỏi cười khổ. Người ta chỉ cần điều tra“qua” một chút thôi thì trăm phương ngàn kế tìm cách lẩn tránh của tôi cũng bịphát giác hết. Một kẻ dễ dàng bị thâu tóm như tôi lấy gì để phản kháng lạingười ta kia chứ?
Tôi lạnh lùng hỏi: “Xin hỏi tìm tôi có việc gì?”
Câu trả lời khiến tôi ớn lạnh hơn cả ngàn vạn lần.
Đã lâu vậy rồi, hóa ra vẫn không thể được. Hóa ra hyvọng làm lại từ đầu đó chỉ là giấc mơ giữa ban ngày của một đứa ngu si như tôi.
Tôi không hiểu tại sao Điền Uyển Nhi lại hận mình đếnvậy. Tại sao cô ta không có được Ninh Hiên thì nhất quyết cũng không cho tôiđược có.
Ngoài cửa sổ, mây đen đã không còn che phủ mặt trờinữa, ánh sáng gay gắt lại tiếp tục chiếu rọi. Nhưng còn hai đám mây ngăn cáchgiữa tôi và Ninh Hiên bao giờ mới tan đây? Chẳng lẽ chúng nhất định theo tôisuốt cuộc đời này?
Hai má tôi ươn ướt. Nếu không vì lúc trước hy vọng quánhiều thì có lẽ bây giờ đã không đau thế này.
Gạt đi nước mắt, tôi tự nói với mình: Tô Nhã, đừng sợ,buồn chẳng qua cũng chỉ là một trạng thái tâm lý. Buồn mãi rồi dần dần cũng quathôi.
Ác mộng thường xảy ra thành chuỗi. Sau khi trái timtôi đã bị cuộc điện thoại vừa rồi in dấu nghìn vết thương, ông trời vẫn khôngbuông tha. Ông ta tiếp tục phái Ninh Hiền đến bên cạnh những vết thương chichít đó, đâm thêm mấy trăm nhát nữa làm khắp người tôi đầm đìa máu tươi.
Cả ngày hôm đó tôi như đứa ngớ ngẩn, không biết mìnhra khỏi nhà thế nào, làm việc ra sao, rồi tan sở khi nào, làm sao về được tớinhà nữa. Toàn thân tôi âm ỉ một cảm giác đau đớn, không dữ dội nhưng dai dẳngtưởng chừng muốn chết. Tôi như kẻ mất phương hướng, lạc lối trong màn sương mùtrắng xóa mênh mang, mặc dù đã bị bao gai góc cuộc đời đâm phải, để lại khắpngười không ít sẹo nhưng mãi vẫn loạng choạng chưa tìm được lối thoát thân.
Tôi nằm dài trên giường như một xác chết, điện thoạibên gối lại rung, nhưng tôi không quan tâm. Rung một lát rồi nó sẽ thôi.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn phải đầu hàng. Chiếc điệnthoại rung mãi không thôi, làm cái xác chết là tôi không thể không cầm máy ápvào tai.
Tôi uể oải hỏi: “Ai vậy?” Không có tiếng trả lời. Quatai nghe, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề. Tiếng thở này sao mà quenthuộc thế!
Tim tôi bắt đầu đau thắt theo từng nhịp thở ấy.
Cả hai im lặng rất lâu, rất lâu. Cuối cùng hắn lêntiếng, có vẻ như hắn đã uống quá nhiều, lưỡi đã cứng đờ nhưng vẫn nhất định épmình phải nói ra những lời này: “Anh biết em không thích ăn đồ tây nhưng tạisao em lại đến nhà hàng kiểu Âu đó? Anh biết em không yêu anh ta nhưng tại saoem nói anh ta là người yêu em? Anh biết em yêu anh nhưng tại sao em lại muốnchia tay? Anh biết em vẫn còn yêu anh nhưng tại sao em không chịu thừa nhận? TôNhã, em nói đi! Nói cho anh biết! Nói xem là vì sao!”
Hóa ra hôm đó, người tôi nhìn thấy bên ngoài nhà hàngkiểu Âu đúng là hắn.
Tại sao ư? Ninh Hiên, anh nói xem rốt cuộc em nên trảlời câu hỏi của anh thế nào đây?
Tôi khẽ gượng cười. Hắn không thể trông thấy biểu cảmcủa tôi lúc này, nếu thấy nhất định hắn sẽ bảo: Tô Nhã, đừng cười nữa, em cườithật khó coi.
Tôi nói: “Ninh Hiên à, đã bao năm rồi, sở thích, thóiquen của con người đều sẽ thay đổi. Không phải em không thích đồ ăn tây mà quantrọng là được đi ăn cùng ai thôi!”
Bàn tay còn lại của tôi nắm chặt, móng tay đâm vàolòng bàn tay nhưng tôi không hề thấy đau đớn.
Có lẽ An Tỷ nói đúng, đau đến cùng cực, đau đến tê dạirồi sẽ không thấy đau nữa.
Ninh Hiên có vẻ không thể chấp nhận những lời tôi nói,giọng hắn nghẹn đặc như thể đang khóc: “Anh không tin. Tô Nhã, em nói dối. Anhkhông tin em thực sự yêu anh ta!”
Tôi vẫn cười.
Tôi nói: “Ninh Hiên, em không lừa anh, em thực sự yêuanh ấy!”
Tôi nói: “Ninh Hiên, chúng ta đã chia tay lâu rồi, anhnghĩ thoáng ra một chút đi, đừng cố chấp như vậy nữa!”
Tôi nói: “Ninh Hiên, anh là người lớn rồi, đừng trẻcon thế, chúng ta không thể đâu!”
Tôi nói: “Ninh Hiên, cho dù không thành người yêu, ítnhất chúng ta vẫn là cô trò mà!”
Tôi nói: “Ninh Hiên, em xin lỗi! Em lại làm tổn thươnganh rồi! Hãy tránh xa em ra, xa thật xa! Cả đời này anh nhất định để em làm tổnthương bao nhiêu lần đây!”
Câu cuối cùng chắc chắn Ninh Hiên không thể nghe được.
Chẳng biết từ lúc nào, chẳng biết tôi đang nhọc côngnói đến câu nào thì hắn đã tắt máy.
Sau đó, cuối cùng tôi cũng có thể nói ra những lời tậnđáy lòng với chiếc điện thoại.
Nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt nóng hổi lăn ra từkhóe mắt chảy xuống tóc mai.
Tôi nhếch miệng, cố gắng duy trì nụ cười trên mặt. Chodù tóc hai bên tai đều đã ướt hết tôi vẫn phải cười, phải cười.
Tôi tắt máy.
Thế là cắt đứt, giọng nói hắn và cũng là giọng nóitôi; cắt đứt, vướng bận của hắn và cũng là vướng bận của tôi; cắt đứt, là từnay về sau chia lìa đôi ngả.
Cho dù hạnh phúc đã từng ở gần tôi đến vậy nhưng cuốicùng vẫn cứ tuột khỏi tay.
Ninh Hiên, Ninh Hiên. Không có anh em biết mình khôngthể có hạnh phúc.
Nhưng Ninh Hiên, cầu xin anh hãy sống thật hạnh phúc!Nhất định phải hạnh phúc!
Bất kể thế nào cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Tôi như bỗng chốc quay về sáu năm trước, lần nữa nếmtrải nỗi đau đớn rơi từ thiên đường xuống địa ngục.
Phật nói quả không sai, nhất niệm thiên đường, nhấtniệm địa ngục. Tốt với xấu, hỉ với bi, ngọt với đắng, hạnh phúc với đau đớn tấtcả đều là trong ý niệm của con người. Nghĩ rằng mình vẫn còn tương lai phíatrước, tôi cười; nghĩ lại nhận ra đó chỉ là mơ mộng hão huyền của riêng mình,tôi lại khóc.
Đi làm, Đào Tử thấy tinh thần của tôi có vấn đề, thếnên cứ quấn lấy tôi như một con cún con, không nói năng, cũng không hỏi han gì.
Nó im lìm nằm bò lên bàn làm việc của tôi, chăm chămnhìn tôi bằng hai con mắt ướt át mãi không thôi. Cuối cùng tôi không chịu đượcnữa, hỏi nó: “Đào Tử, định nói gì?”
Đào Tử lắc đầu nói: “Mình chẳng muốn nói gì cả, chỉđang xem cậu có điều gì để nói với mình không thôi.”
Tôi bỗng thấy ấm áp trong lòng, giả vờ cười để tốngkhứ nó đi: “Mình không có gì! Ngoan nào, về chỗ cậu ngồi đi!”
Đào Tử ngồi thẳng dậy, vẫn nhìn tôi và như đang suynghĩ điều gì, lưỡng lự một lát, cuối cùng nó hỏi: “Tô Nhã, có phải ‘tình bạn vĩđại’ của cậu kết thúc rồi? Mình bảo này, thực ra không nhất định chỉ phát triển‘tình bạn’ này với một người thôi đâu. Cái này kết thúc, chúng ta lại pháttriển thêm một cái khác! Cậu đừng nên cố chấp làm gì! Thực ra hồng trần vẫn rấtthú vị mà, xuất gia rồi là cậu không được để tóc dài nữa đâu! Phải cạo trọcđầu!”
Cuối cùng tôi cũng không chịu nổi phải bật cười: “Nóicái gì thế, ai phải cạo đầu!”
Đào Tử vỗ ngực thở hắt: “Phù, coi như nụ cười vẫn còntí cõi trần! Cậu ấy, không nói là muốn cạo đầu nhưng hai hôm nay trông mặt mũichẳng có sức sống gì cả làm cho mình cuống lên chỉ lo cậu có chuyện gì nghĩkhông thông lại định chạy đi xuất gia thôi!” Nó vỗ vai tôi thân tình nói: “TôNhã, thật đấy, trên đời này cóc ba chân còn hiếm chứ trai hai chân thì cònnhiều lắm! À phải rồi, nói đến nhiều, Tiểu Điền, cậu chưa trả mình cái thẻ hộiviên phải không…”
Tôi bất lực ngồi ôm trán, Đào Tử, lối tư duy của nóđúng là cực kỳ khác thường…
Ngày này qua ngày khác, tôi vẫn cứ mang bản mặt bệnhnặng sắp chết này. Mấy ngày qua, quản lý gọi hết các nhân viên phụ trách cấptrung trở lên đi họp. Các chủ nhiệm, trưởng ban trở ra từ phòng họp liền lậptức bắt đầu điên cuồng phân công công việc.
Cuộc triển lãm của Ninh Hiên đã trù bị từ lâu cuốicùng cũng đến lúc được tiến hành. Tôi đoán chắc là tác phẩm Trái tim Trừng Hảicủa hắn đã hoàn thành rồi.
Đào Tử khẽ hỏi tôi: “Tô Nhã, mình có điều rất rất thầmkín giấu trong lòng lâu lắm rồi, hôm nay cậu cho mình hỏi nhé?” Tôi nói: “Khôngđược.” Lập tức Đào Tử trở nên hùng hổ: “Khốn! Nhất định tôi phải hỏi! Cậu nóiđi, có phải thời gian đến công ty đá quý kia nằm vùng, cậu mượn việc công đểlàm chuyện riêng, phát triển ‘tình bạn vĩ đại’ với ai ai ở đấy rồi? Sau đóchẳng may tình bạn đổ vỡ nên mới thất thểu về đây, còn mang theo một đám bọchét nữa!”
Tôi mệt mỏi thở dài: “Trí tưởng tượng của cậu khá thậtđấy!”
Đào Tử bĩu môi: “Xin người, không phải là tôi tưởngtượng giỏi đâu, là người che đậy kém quá thôi. Cậu nhìn lại cậu xem, mặt mũixanh xao, tinh thần rệu rã, nói đến chuyện triển lãm có thể khai mạc được rồi,tất cả mọi người đều phấn chấn, riêng chỉ một mình cậu là xúc động đến nỗi rớtnước mắt kia kìa. Vì thế mình tự hỏi, tại sao khi nhắc tới triển lãm cậu lạiđau lòng hơn bình thường? Sau đó cũng đại khái hiểu ra nhất định là cậu khôngmuốn gặp người nào đó ở công ty đá quý kia. Còn nguyên nhân là vì ‘tình bạn vĩđại’ của hai người đã đổ vỡ rồi! Mình nghĩ mãi nghĩ mãi… rốt cuộc ai là ‘ngườibạn vĩ đại’ của cậu đây?”
Nhìn Đào Tử nhăn mặt nhíu mày suy nghĩ tôi cảm thấyhơi rợn người, chỉ sợ nó bỗng dưng đoán ra người đó chính là Ninh Hiên.
Tôi vội vàng chen ngang: “Đừng có nói linh tinh, đangtrong giờ làm việc mà cứ nói chuyện đâu đâu, cẩn thận lát nữa quản lý gọi cậuvào nói chuyện đấy!”
Đào Tử hếch mũi lên, nói: “Ối giời, giả vờ ngoan đạolà sở trường của mình, quản lý làm sao bắt được mình! Có bắt thì ông ấy cũngchỉ bắt được cậu thôi!”