Ninh Hiên nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên càng rõ vẻchâm chọc: “Bất ngờ gặp lại bạn cũ, dành chút thời gian nói chuyện cũ khôngđược à?”
Đầu óc tôi trống rỗng, tôi nói: “Cuộc sống nên hướngvề phía trước, không thể lúc nào cũng quay đầu nhìn lại.”
Nụ cười khựng đứng trên khuôn mặt Ninh Hiên, giọng hắntrở nên lạnh băng: “Chẳng trách người ta nói một khi phụ nữ đã tuyệt tình thìlòng dạ còn sắt đá hơn cả đàn ông. Tô Nhã, có phải trái tim em được tạc từ băngkhông?”
Tim tôi đau nhói, nước mắt suýt chút nữa trào ra. BỗngNinh Hiên bật cười, nụ cười rạng rỡ như trăm hoa đua nở. Khóe miệng hắn nhếchlên tươi tắn, làm khuôn mặt đẹp trai thoáng chốc trở nên đầy mê hoặc.
Nhưng nụ cười của hắn đẹp thì đẹp đấy song chỉ dừnglại trên khóe miệng, chứ không hề chạm nổi đáy mắt. Hắn cười, ung dung như đangtiếp đãi đối tác, một nụ cười rất chuẩn mực, rất lịch sự và cũng rất lạnh nhạt.
Hắn nói: “Cô Tô đừng nên suy nghĩ quá nhiều, tôi chỉcảm thấy chúng ta vốn là người quen thì sẽ làm việc hiệu quả hơn thôi. Hơn nữasự thực cũng không như cô nghĩ là chỗ chúng tôi không có việc gì cần bên trungtâm triển lãm hỗ trợ cả. Trái lại, chúng tôi có việc rất quan trọng cần sự giúpđỡ của các cô. Nếu cô cho rằng tôi có ý định mượn việc công giải quyết việcriêng nên gọi cô tới đây nói chuyện tình xưa thì tôi xin nói rõ với cô là cô đãnhầm. Tôi đã nói rồi, tôi không có hứng thú với cỏ đã nhai. Vì vậy mong cô Tôkhông nên quá căng thẳng”.
Nếu trong lòng Ninh Hiên còn vương vấn chút tình cảmvới tôi, nếu hắn vẫn chưa dứt khoát triệt để, tôi nghĩ mình có thể hiểu cảmgiác của hắn khi vừa rồi nghe tôi khách sáo gọi hai tiếng “ngài Trình” xa lạ.
Hắn nở nụ cười chuẩn mực hoàn mĩ, khách sáo gọi tôi là“cô Tô”, nói những lời phân định rạch ròi quan hệ. Tôi nhìn theo đôi môi hắnmấp máy, nghe rõ từng lời hắn nói không thích nhai lại cỏ đã nhai, khi đó,trong tôi chỉ còn lại duy nhất cảm giác về một trái tim vụn nát.
Cảm giác khó chịu, đau đớn đến độ tôi dường như có thểcảm nhận được cả vị máu tươi đang đầm đìa chảy, đau đến độ tôi chỉ muốn bổ nhàođến, xé toang nụ cười không thể xa lạ hơn nữa của hắn.
Nhưng dù đau đến mấy, tôi cũng không thể làm gì đượcngoài chấp nhận và cam chịu.
Tôi ép mình mỉm cười, đáp lại hắn một tiếng “được”dõng dạc như lời tuyên thệ suông xin tổ chức yên tâm, nhất định tôi sẽ hoànthành nhiệm vụ, nhưng thực ra trong đầu đã hoàn toàn trống rỗng, mù tịt.
Tôi gần như không thể nhớ mình đã bước ra khỏi phònglàm việc của Ninh Hiên như thế nào. Ra đến ngoài, cô thư kí xinh đẹp nhìn tôi,quan tâm hỏi han: “Tô tiểu thư, chị không sao chứ, để tôi rót cho chị cốc nước,chị ngồi xuống nghỉ một chút nhé? Trông sắc mặt của chị xấu lắm!”
Tôi lắc đầu nói cám ơn, rồi loạng choạng đi thẳng vàonhà vệ sinh. Trong tấm gương trong vắt lạnh lẽo của nhà vệ sinh, khuôn mặt tôihiện lên nhợt nhạt tựa yêu ma.
Mọi thứ trước mắt dần trở nên mờ ảo, tôi đưa tay lênquệt khẽ, lòng bàn tay đẫm nước mắt.
Trước kia khi tôi và Ninh Hiên còn ở bên nhau, chúngtôi thường đến khu rừng nhỏ trong công viên cách trường một con phố, chúng tôingồi ôm nhau dưới những tán cây, cùng thả sức mơ tưởng về tương lai.
Tưởng tượng của tôi lúc đó là, sau khi Ninh Hiên đilàm, nhất định vẫn sẽ đẹp trai điên đảo, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh mắtngưỡng mộ, thèm thuồng mà vô vọng của đám nữ giới, nhưng trong đám ngưỡng mộngùn ngụt kín trời ấy chỉ mình Tô Nhã tôi mới có thể dương dương độc chiếm muônvàn yêu chiều dịu dàng của hắn.
Thế nhưng mộng tưởng ngọt ngào lại thường đi kèm vớihiện thực tàn nhẫn.
Thời gian từng bước nhích tới ngày hôm nay, cuộc đờibể dâu đem đến những biến cố gì nào ai có thể dự liệu, ngăn cản. Ninh Hiên quảthực vẫn đẹp trai điên đảo, nhưng trong công việc hắn hoàn toàn khác xa so vớitưởng tượng của tôi, không tươi cười vui vẻ, mà là một tên bạo chúa đích thực,ngang tang bạo ngược.
Hắn nói một là một hai là hai, không tranh cãi. Mỗikhi nhân viên dưới quyền làm việc chậm chạp không hoàn thành tiến độ là mặt hắnlại dài ra còn hơn cả dãy Himalaya; hơi lạnh tỏa ra từ người hắn dường như còncó thể làm người ta tê cóng nứt nẻ.
Thế nhưng trong mắt tôi, con người lạnh lùng có thểcoi như chẳng có tình người này vẫn vô cùng hấp dẫn. Có lẽ cả đời tôi cũngkhông sao cai nổi căn bệnh háo Ninh Hiên của mình.
Với tư cách là trợ lí đặc biệt của hắn, tôi dọn vàolàm việc cùng phòng với Ninh Hiên.
Mấy hôm nay, Ninh Hiên hết vẽ thiết kế lại chỉnh sửagọt giũa trên máy tính, rồi đích thân đến gian chế tác tận tay đẽo khắc màigiũa, việc gì hắn cũng tự tay làm, từng chi tiết dù nhỏ nhặt cũng phải làm chohoàn hảo nhất mới thôi. Tôi ngồi nhìn hắn bận bịu đến vắt chân lên cổ, so vớimình nhàn hạ mà tự thấy hổ thẹn.
Bởi toàn bộ nội dung công việc của tôi chỉ là ngồi immột chỗ. Thực ra ngồi đây, tôi thấy mình phù hợp với một việc khác hay hơn: taytôi đáng ra nên cầm một thanh dùi, trước mặt tôi đáng ra nên đặt một con cá gỗ,sau đó tôi sẽ dùng thanh dùi gõ lên con cá gỗ, miệng liên tục lẩm bẩm mấy từ “Adi đà phật”. Chỗ này đâu phải là nơi cho người thường ngồi chơi mà phải là chỗcho người xuất gia tu hành mới đúng.
Tôi nghĩ đến câu: Con người sống trên đời không đượclãng phí thời gian.
Bèn đề đạt với Ninh Hiên: “Ngài Trình, anh sắp xếp chotôi việc gì để làm đi!”
Ninh Hiên vẫn luôn khách khí gọi tôi là cô Tô. Có đicó lại mới toại lòng nhau, tôi cũng rất lịch sự gọi hắn là ngài Trình.
Hai chúng tôi cứ giả tạo trước mặt nhau như vậy, cốcầm cự vững vàng, người nọ lặng lẽ đứng nhìn người kia qua trang giấy mỏng ngăncách mang tên năm tháng, không ai chịu đưa tay ra chọc thủng, mặc cho con ngườicủa bản thân năm xưa hiện tại dường như đã biến thành kẻ khác, chúng tôi cùngsắm vai những kẻ xa lạ không hề quen biết. Mỗi người đều biết rốt cuộc như vậylà dằn vặt nhau hay đang tự quất roi mây vào chính mình.
Ninh Hiên đáp lại tôi: “Cô Tô cứ làm quen với môitrường ở đây trước đã”.
Tôi thật thà nói: “Ngài Trình, tôi đã rất quen với môitrường ở đây rồi, thậm chí có bao nhiêu chiếc đinh đóng trên mỗi bức tườngtrong này tôi đều đã thống kê xong hết!”
Ninh Hiên nhướn mày nói: “Nếu cô Tô nói mình đã quenvới môi trường ở đây rồi, vậy thì xin hỏi cô, từ đây đến nhà vệ sinh cách nhaubao nhiêu phòng?”
Tôi hít vào một hơi, nói: “Ngài Ninh, câu hỏi này củaanh thật quá vô lí! Ai rỗi hơi đi nhớ xem nhà vệ sinh cách đây bao nhiêu phònglàm gì? Có phải là không biết đọc hai chữ Nam - Nữ to tướng nên phải đếm phòngđể tìm cho đúng chỗ đâu!”
Ninh Hiên nói: “Cô Tô, thứ nhất là cô vừa gọi nhầmrồi, tôi là ngài Trình chứ không phải là ngài Ninh. Thứ hai, tôi muốn nói vớicô một chuyện, tin chắc là cô cũng nhận thức rõ điều này: không phải người biếtchữ nào cũng có thể tìm chính xác được vị trí nhà vệ sinh phù hợp với giới tínhcủa mình đâu!”
Nghe hắn nói, tĩnh mạch bên thái dương tôi lại giậtliên hồi. Tôi nói: “Được rồi ngài Trình, cứ cho là tôi chưa nắm rõ vị trí nhàvệ sinh đi, sau này nhất định tôi sẽ nhớ kĩ! Nhưng ngoài chuyện này ra, hy vọngngài có thể sắp xếp cho tôi một công việc cụ thể, chứ cứ ngồi không chẳng làmgì thế này tôi thấy thời gian bị lãng phí, lương tháng thành tiền bất chính,còn sếp như có ý đồ khác lắm!”. Mặc dù sếp Ninh Hiên đã nhắc từ trước, hắnkhông thích ăn lại cỏ đã nhai, nhưng việc hắn gọi tôi đến rồi chỉ để ngồi chơikhông sai khiến việc gì thế này quả thực làm tôi cảm thấy trên đời thật lắmchuyện lạ thường khiến người ta mơ tưởng hão huyền.
Ninh Hiên nhìn tôi, nhướn mày cao hơn nói: “Mấy hômnay khẩu khí cô Tô càng lúc càng cao đấy nhỉ”.
Tôi giật thót! Sau khi gặp lại hắn, ban đầu tôi câmnhư hến, sau đó thì ấp a ấp úng, bây giờ thì hăng tiết gà gân cổ lên khôngngừng thế này, có vẻ như tinh thần tôi đang ngày càng phấn chấn hơn chăng.
Tự dưng tôi nhớ lại đoạn nói chuyện điện thoại với ĐàoTử tối qua, nó bảo tôi: “Tô Nhã, cậu uống thuốc chưa đấy? Trước nay có bao giờmình thấy cậu nói lắm như thế này đâu? Vừa chịu tổn hại gì à, sao sểnh ra mộtcái đã kích động đến nông nỗi này rồi?”
Tôi nói với nó: “Hứ! Cậu mới bị kích động thì có.Trước kia chỉ là mình tạm thời cất trái tim nóng bỏng vào một chỗ để lặng lẽnhìn ngắm thế giới mà thôi. Bây giờ hết lặng lẽ rồi thì trái tim nóng bỏng cũngphải bộc lộ ra thôi, đồ ngốc tầm nhìn hạn hẹp ạ!”
Thừa lúc Ngải Phi vào phòng hỏi Ninh Hiên về chi tiếtkĩ thuật mài nào đấy, tôi liền nói với hắn: “Ngài Trình, ngài cứ sắp xếp việcgì đó cho tôi để làm đi”.
Tôi thừa nhận là mình cố tình nói câu này để cô bạngái tin đồn của Ninh Hiên nghe được. Tôi thừa nhận mình muốn cô ta gã bạn traitin đồn của mình giữ một cô gái tên Tô Nhã trong phòng làm việc dưới danh nghĩalà trợ lí đặc biệt nhưng lại không cho cô ta động tay động chân vào bất kì việcgì.
Đồng chí Ngải Phi sa sầm mặt lại rồi rút khỏi phòngNinh Hiên. Cô ta được coi là trợ thủ của Ninh Hiên nhưng như tôi quan sát thìvị trí thích hợp nhất với cô nàng nên là học trò của Ninh Hiên thì đúng hơn.
Ninh Hiên nhìn ra cửa sổ, bên ngoài mấy đám mây đenlười biếng đang nhàn tản chiếm cứ bầu trời. Hắn quay lại hỏi tôi: “Cô Tô, tôicó chuyện này muốn hỏi cô đây. Trong phòng triển lãm của trung tâm các cô, vịtrí nào ánh sáng tự nhiên chiếu mạnh nhất, vị trí nào thì chiếu yếu nhất và vàolúc nào trong ngày? Thời gian duy trì là bao lâu?”
Tôi đáp: “Thưa ngài Trình, là thế này, đến nay chúngtôi vẫn chưa nghiên cứu và quan sát một cách có hệ thống những vấn đề anh vừanêu ra, vì cho rằng việc này vốn không cần thiết lắm. Nhưng nếu anh thấy đây làchuyện hệ trọng thì để tôi quay về đo lường thực địa và hệ thống đầy đủ lạigiúp anh”.
Hắn hỏi: “Sao, cô Tô cho rằng vấn đề tôi đặt ra làthừa ư?”
Tôi bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo: “Tôi đâudám”.
Hắn nhếch mép, khẽ nhướn mày nói: “Cô Tô cũng đang yêucầu tôi sắp xếp cho việc để làm còn gì, thế thì được, vấn đề này rất quan trọngvới tôi nên phiền cô giúp một chuyến vậy”.
Tôi lập tức đáp: “Vâng, tôi quay về đo ngay đây!” rồixách túi chạy đi luôn.
Mặc dù tôi không thấy việc này có gì bắt buộc phảiphiền phức như vậy nhưng dẫu sao có việc để làm vẫn tốt hơn nhiều lần ngồikhông trong văn phòng hắn mà mất tự nhiên.
Rõ ràng chúng tôi đã hiểu về nhau quá rõ nhưng cứ nhấtđịnh phải dùng những ngôn từ sáo rỗng giày vò lẫn nhau, tôi đã muốn bỏ chạykhỏi đó từ lâu rồi.