Trong phòng hát ồn ào, chỉ một câu nói của Ninh Hiênđã làm tôi cắt đứt hoàn toàn với thế giới bên ngoài. Hắn không có ý mạo phạm,chỉ là thua nên đành chịu phạt thôi.
Giờ đây, đối với hắn, tôi chỉ là một người hắn vô ýmạo phạm.
Ván tiếp theo diễn ra như thế nào tôi hoàn toàn khôngnhớ nữa. Trong đầu tôi, mọi thứ tưởng như rất rõ ràng phân minh, nhưng hóa rachỉ là một mớ hỗn độn, rỗng tuếch. Cơ thể cử động theo bản năng, khóe miệngnhếch lên như một cái máy, mắt nhìn thấy tất cả nhưng lòng trống rỗng, tôi hoàntoàn tê liệt ý thức với bất kì đều gì, kể cả bản thân mình.
Mãi cho đến khi Đào Tử kinh hãi kêu lên: “Ôi mẹ ơi! TôNhã lại không thua! Ông trời lên cơn sốt rồi! Lại để anh Trình thua thêm trậnnữa này!”
Đến lúc ấy tôi mới hơi định thần lại.
Kết quả ván này hoàn toàn giống ván trước.
Đào Tử nói với Ninh Hiên: “Anh Trình, tôi không biếtnên hỏi anh cái gì nữa đây! Tôi không nghĩ là anh lại thua nữa đâu! Nên cũngchưa chuẩn bị trước xem nên hỏi câu nào cho hay. Thôi thì tôi cứ hỏi bừa mộtcâu không làm khó ai cả vậy!”
Quản lí ngồi bên cạnh không giữ nổi bình tĩnh: “Đào TửThanh, có mỗi một câu hỏi mà sao cô cứ phải nói vòng vo nhiều lời vô nghĩa thế?Có gì thì hỏi nhanh lên!”
Đào Tử nói: “Quản lí! Nóng ruột quá là không chín đượcbên trong đâu, người chậm chạp làm sao ăn được bánh bao nóng? Phải biết bìnhtĩnh san bằng mọi thứ.” Mớ lí lẽ logic lộn xộn chẳng có bất kỳ tư tưởng trọngtâm nào của nó cho thấy ít nhất một nửa thần trí của đồng chí Đào Tử đã tử trậntrên chiến trường rượu bia rồi. Nó nói với Ninh Hiên: “Anh Trình, câu hỏi nàycủa tôi rất đơn giản dễ trả lời, tuyệt đối không làm khó anh. Xin hỏi anh cóbạn gái chưa?”
Câu hỏi của Đào Tử vừa thốt ra khỏi miệng, không khítrong phòng bỗng ngưng động đến kì lạ. Mọi người ai trông cũng có vẻ rất bìnhthản nhưng thực tế đang tập trung cao độ chờ câu trả lời của Ninh Hiên.
Tim tôi thắt lại. Tôi sợ hắn nói chưa có, nếu vậy tôikhó mà khống chế nổi trái tim mình, tôi sẽ nuôi hy vọng, sẽ nghĩ rằng chúng tôicó thể còn có tương lai, tuy sáu năm trước tôi đã cắt đứt cái tương lai ấy rồi.
Nhưng tôi lại càng sợ hắn nói có. Như vậy sẽ giúp tôichấm dứt việc mê muội nằm mơ giữa ban ngày của mình, nhưng tôi biết, nếu tậntai nghe hắn nói hắn đã có bạn gái, trái tim tôi nhất định sẽ đau đớn hơn cả bịdao đâm.
Tôi bị dày vó giữa hai khả năng này, trái tim đậpthình thịch như sấm dội, nhịp thở dường như cũng không bình thường được nữa.
Đến lúc tôi thấy mình như gục ngã đến nơi, Ninh Hiênmới chậm rãi lên tiếng, đưa ra câu trả lời cho tất cả mọi người.
Tôi nín thở lắng nghe.
Hắn mỉm cười, ung dung mà bình thản, chậm rãi nói:“Tôi chọn chịu phạt.”
Trong chớp mắt, lời hắn nói truyền đến tai tôi nhưnhững âm thanh nhẹ nhõm của tự nhiên giúp toàn thân tôi được thả lỏng.
Vậy là ông trời vẫn cho tôi một lối thoát, không bắttôi phải đối mặt với điều tôi không muốn đối mặt. Nhưng ả Đào Tử Thanh nghiệpchướng đáng chết bị men rượu xộc lên tận não lại gây chuyện, nhẹ như không, đẩytôi vào chốn địa ngục trần gian đầy bi kịch khóc không ra nước mắt.
Đào Tử nói: “Anh Trình thật chả chu đáo chút nào! Anhxem anh trả lời như vậy làm tiểu thư Ngải Phi thất vọng nhường nào kìa! Tôibiết thừa các người nổi tiếng các vị thích trò yêu đương lén lút! Nhưng cũngchẳng vấn đề gì, chẳng phải tôi đang nắm quyền sinh sát trong tay sao? Lần nàysẽ phạt anh hôn tiểu thư Ngải Phi một cái! Chú ý, phải là hôn kiểu Pháp đấy!Không được lướt vèo vèo qua môi như với Tô Nhã lúc trước đâu! Đã là người nổitiếng thì phải quang minh chính đại, thua bạc phải chịu phạt! Nào hôn đi, chúngtôi không muốn xem chuồn chuồn đạp nước đâu, chúng tôi muốn nhìn cảnh hút nướcgiếng sâu cơ đấy nhé!”
Tôi ước gì bây giờ có thể biến thành một con dao phaycắm phập vào lòng ngực bên trái của Đào Tử, đâm nát bét quả tim đen tối của nó,đâm cho nó không chết thì nửa phần đời còn lại cũng toàn thân bất toại với cáilưỡi bại liệt hoàn toàn!
Không biết có phải tôi nhìn nhầm không nhưng tôi cócảm giác hình như Ninh Hiên vừa quay sang nhìn mình, nửa cười nửa không. Có lẽchỉ vì tôi quá nhạy cảm. Bây giờ hắn đã chỉ “vô tình mạo phạm” đến tôi thì còncần gì phải xem phản ứng của tôi thế nào nữa?
Hắn và Ngải Phi mặt đối mặt và hòa vào nhau. Bên taitôi là tiếng gào thét bệnh hoạn của Đào Tử, và cả tiếng trái tim tôi nổ tung,vỡ vụn.
Ngực tôi đau buốt ngột ngạt. Nếu còn ngồi đây chúngkiến cảnh bọn họ hôn theo kiểu Pháp nữa chắc tôi sẽ nôn ra máu tươi rồi lănđùng ra tắt thở mất.
Tôi phải đi ra ngoài!
Tôi nói với Đào Tử: “Mình phải đi vệ sinh!”
Đào Tử lấm lét nhìn tôi nói: “Tô Nhã, cậu thẹn thùngđỏ mặt thế này khiến tớ hiểu nhầm cậu vẫn còn là gái trinh đấy! Nhưng nói đinói lại kể ra từ khi quen biết cậu, tớ chưa thấy cậu hẹn hò với ai bao giờ, cókhi cậu vẫn còn là gái trinh thật không chừng! Tô Nhã, nói cho tớ biết cậu cóphải gái trinh không, hả?”
Hận là trong tay tôi không có thanh kiếm gỗ đào trừtà, bằng không tôi phải chém con yêu vật chuyên gieo họa cho người này hồn phiphách lạc ngay lập tức.
Tôi hầm hầm nói: “Muốn biết chứ gì? Đợi tôi thua đãrồi hãy hỏi!”
Tôi đứng lên ra khỏi phòng hát. Mắt cúi gầm xuống conđường dưới chân, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tượng Ninh Hiên và Ngải Phi gầngũi nhau ban nãy.
Dường như có gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng tôi, nhổ rakhông được mà nuốt vào cũng không trôi, ép người ta đến phát khóc.
Tôi vừa dụi mắt vừa đẩy cửa nhà vệ sinh.
Sau đó, tôi hóa đá.
Cảnh tượng trước mắt dường như tôi đã từng nếm trảinhiều năm về trước. Hình dạng quen thuộc của những bồn tiểu tiện, dáng dấpnhững cơ thể nam giới cường tráng đang cuống quýt quay đi tránh con mắt của kẻkhác giới trông thấy chổ hiểm của mình, liên tiếp những tiếng chửi thề kinhhãi…Mọi thứ ở đây đều khiến tôi có một cảm giác cực kì quen thuộc.
Mẹ ơi! Đã bao nhiêu năm rồi, hôm nay bà cô lại dũngcảm xông vào nhà vệ sinh nam một lần nữa!
Tốc độ tên lửa nhanh bao nhiêu thì tôi thì lúc này tôicũng tin rằng mình cũng chạy khỏi nhà vệ sinh nam nhanh bấy nhiêu.
Sau khi ra khỏi đó, tôi đứng dựa vào tường thở dốc.Nhưng ngay khi ngẩng đầu lên, tôi lập tức rơi vào trạng thái hôn mê.
Hôm nay có phải một ngày thích hợp để vượt thời giantrở về quá khứ không? Tại sao tôi lại có cảm giác một quãng thời gian trong quákhứ đang tái hiện trước mắt tôi?
Tôi ngẩng đầu lên, chỉ cách tôi mấy bước chân, là NinhHiên đang đứng bất động, nhìn về phía tôi. So với mấy năm trước, dường như hắnkhông có gì thay đổi, lại dường như đã thay đổi hoàn toàn. Khuôn mặt hắn vẫnđẹp đến ngỡ ngàng; nhưng linh hồn thì lại như đã hoàn toàn xa lạ với tôi.
Cảnh tượng trước mắt hệt như khi tôi và Ninh Hiên gặpnhau lần đầu. Duy chỉ có một điều khác biệt, ngày đó khi Ninh Hiên bắt gặp tôichạy ra từ nhà vệ sinh nam, hắn đã cười vô cùng thích thú. Khi ấy, nụ cười tỏasáng trên khuôn mặt khiến cả người hắn tràn trề sức sống tươi trẻ. Còn lúc này,mặt hắn đóng băng lạnh ngắt, không biểu lộ vui vẻ hay bực tức, không một chútcảm xúc.
Chuyện cũ hiện ra mồn một trước mắt, nhưng con ngườiđã đổi thay.
Tôi dựa vào tường, ngẩng đầu thấy Ninh Hiên. Hắn đangđứng cách tôi vài bước chân, bộ mặt đóng băng lạnh ngắt, không nhìn ra bất kìcảm xúc nào. Tôi không biết có nên chào hắn một tiếng “anh Trình”, hay cúi đầuim lặng không nói năng gì rồi cứ thế nhẹ nhàng đi qua hắn trở về phòng hát.
Nỗi phiền muộn của tôi cuối cùng do chính Ninh Hiêngiải quyết. Hắn đứng đó, vẫn bất động nhưng đã bắt đầu lên tiếng nói chuyện vớitôi.
Hắn nói: “Bao nhiêu năm rồi em vẫn không trưởng thànhlên được chút nào! Lớn bằng này tuổi đầu mà vẫn đầu óc để đi đâu xông bừa vàonhà vệ sinh nam!”
Hắn vừa nói vừa nhướng mày thản nhiên như không, khóe miệngcũng nhếch lên đầy mỉa mai. Nhìn hắn thế này, tôi bỗng thấy quen thuộc đến độmuốn òa khóc.
Điều hòa lại nhịp thở, tôi châm chọc hỏi hắn: “Cô bạnĐiền Uyển Nhi vẫn khỏe chứ?”
Nghe nói sau khi Ninh Hiên ra nước ngoài, Điền UyểnNhi cũng sống chết đòi đi theo. Năm đó sau khi diễn vở kịch phủi tay dứt áo rađi, tôi đoán về sau người có thể ở bên Ninh Hiên chắc hẳn là Điền Uyển Nhi.
Ninh Hiên nhìn tôi, ánh mắt sắc lạnh, nói giọng đầychâm chọc: “Ha! Tô Nhã ơi là Tô Nhã, tôi thật muốn bổ đôi đầu em ra xem trongđó rốt cuộc đang nghĩ cái gì!” Hắn nheo mắt bước đến gần tôi: “Điền Uyển Nhi?Em nghĩ tôi hứng thú với cỏ gần tổ và cỏ đã nhai ư?”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên tôi sau khi gặp lại,nhưng không hề dịu dàng chút nào mà hung tợn dữ dằn hệt như vạch mặt chỉ tên.
Hắn vừa tiến lại gần, đầu óc bỗng chẳng sáng sủa gìcủa tôi bỗng chốc càng trở nên đần độn. Nghe hắn nói tôi cũng không khỏi bănkhoăn: “Cỏ đã nhai? Trước kia cậu đã từng qua lại với Điền Uyển Nhi thật ư?”Năm đó, hắn nói hắn và cô ta chẳng qua chỉ đóng kịch thôi sao?
Ninh Hiên nhìn tôi cười, nụ cười lạnh băng, nhưngtiếng nói lại dịu dàng kì lạ: “Tôi nói cỏ gần tổ là cô ấy, cỏ đã nhai rồi làchỉ em!” Nói xong hắn bước thẳng qua tôi, mở cửa đi vào nhà vệ sinh.
Tôi dựa vào tường, chân mềm nhũn tựa hồ có thể khụyngay xuống đất.
Đây chính là báo ứng. Hắn chỉ nhẹ nhàng buông một câu“không ăn cỏ đã nhai”, lòng tôi đã đau đớn tột đỉnh; còn năm đó tôi kiên quyếtquay lưng bỏ đi, từ đó biền biệt không tin tức, tôi đã gây ra cho hắn nỗi đaunhức nhối tâm can nhường nào?
Tôi cắn chặt môi, mặc cho nước mắt tuôn rơi lã chãtrên mặt, nhưng tất cả đều trong im lặng.
Đây là báo ứng của tôi, là nỗi đau tôi phải chịu, tôiphải cắn răng chấp nhận.
Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thểđược hạnh phúc, Ninh Hiên, em hy vọng người đó là anh.
Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thểđược vui vẻ, Ninh Hiên, em hy vọng người đó là anh.
Nếu như trong hai chúng ta, vẫn còn một người có thểyêu thêm lần nữa, Ninh Hiên, em biết nhất định người đó không phải em.
Em có một ước nguyện, rất nhỏ bé rất giản đơn nhưngkhông thể nào thành hiện thực.
Em chỉ muốn yêu anh, Ninh Hiên.