Nhiều năm sau, khi đã bình tâm, tôi vẫn tự mắng nhiếcbản thân mình.
Tại sao đã biết rõ phải chia tay vậy mà trước khi biệtly vẫn cố tình hiến dâng cho hắn một đêm ân ái êm đềm bên bờ biển như thế? Tôilàm thế, mới giây trước còn dụ dỗ hắn đến với mình, hai đứa thục mạng quấn lấynhau, ngay giây sau đã vô duyên vô cớ đòi trở mặt là trở mặt ngay được, mà đãtrở mặt là trở mặt triệt để, từ đó mất tăm mất tích, bặt vô âm tín, ân đoạnnghĩa tuyệt, tại sao tôi không nghĩ những hành động thất thường trái ngược dữdội như trời với đất như băng với lửa đó của mình sẽ khiến Ninh Hiên đau khổnặng nề khôn xiết. Tôi đã tự tay xích chặt hắn vào mớ kí ức về những quấn quýtái ân và nỗi băn khoăn của cuộc tình đột nhiên tan vỡ, từ ngày này qua thángkhác, từ năm này qua năm khác, mãi mãi không được giải thoát.
Tôi thật khốn kiếp, chỉ biết đến suy nghĩ ấu trĩ chủquan nhưng cứ ngỡ là cao thượng vĩ đại của bản thân khi đó: Tôi sắp phải ra đi,e sẽ không còn được ở bên hắn nữa, nên muốn đem thứ quý giá nhất của mình dânghiến cho hắn trước khi chia xa.
Từ đó, kết quả của vở kịch tôi đã dốc hết tâm trí dàndựng không chỉ là một đêm khó quên bên bờ biển mà còn là một trái tim quý giábị giày vò thảm thương giữa hai thái cực nóng bỏng và băng giá.
Tôi đã từng đọc được ở đâu đó câu này: Trước kia emyêu anh, bây giờ em hận anh. Trước kia yêu bao nhiêu thì giờ hận bấy nhiêu.
Tôi biết Ninh Nhiên nhất định hận tôi vô cùng. Bởi hắnđã yêu tôi sâu đậm.
Ngày thứ ba sau khi chia tay Ninh Nhiên, tôi nhận đượccuộc điện thoại đang ngóng chờ bấy lâu. Người liên lạc với tôi nói: “Chào côTô, hồ sơ của cô rất ấn tượng. Chúc mừng cô, công ty chúng tôi quyết định tuyểndụng cô!”
Điều này có nghĩa là tôi đã tìm được công việc ở nơikhác.
Sang ngày thứ tư, tôi lẳng lặng kéo va li hành lý đãsắp sẵn từ trước ra khỏi nhà.
Khoảng hai ngày sau có lẽ nhà trường sẽ nhận được thưxin thôi việc tôi gửi đến.
Sau khi tôi kéo va li ra bến xe được hai tiếng, hòmthư của tôi cũng sẽ tự động gửi đến cho bố mẹ một bức thư. Tôi tin chắc sau khiđọc thư để lại, hai người sẽ không trách móc tôi vội vã bỏ nhà đi không một lờitừ biệt, mà chỉ sẽ đau lòng tự trách mình và thương nhớ tôi. Để bố mẹ yên tâm,trong thư tôi cam đoan: “Bố mẹ, con đã lớn rồi, bố mẹ không phải lo lắng chocon, con biết tự chăm sóc bản thân, nhất định con sẽ tự chăm lo tốt cho mình!”
Tôi nói khi nào tôi đến nơi sẽ liên lạc về nhà ngay,rằng chỗ tôi đến chỉ là tạm thời nên không thể thông báo chính xác địa chỉ chobố mẹ, tôi đã nộp hồ sơ xin việc từ trước và tìm được công việc rồi, để bố mẹyên tâm về cuộc sống của tôi.
Hôm đó, sau khi thư kí Đường đưa tôi đến gặp người đó,về đến nhà, tôi đã đau khổ khóc nức nở. Sau đó, tôi bật máy vi tính lên vàomạng, làm ba việc.
Quyết định sẽ đến thành phố nào khi bỏ đi. Tôi chọnthành phố B. Chỉ vì một câu nói của hắn. Hắn nói đó là thành phố hắn thíchnhất.
Điên cuồng nộp hồ sơ xin việc đến các công ty xínghiệp ở thành phố B. Cuối cùng thì hôm qua cũng có một công ty trong số đóđồng ý nhận tôi vào làm.
Viết một lá thư dài để lại cho bố mẹ. Hôm qua tôi đãđặt chế độ gửi thư tự động vào ngày hôm nay. Có lẽ lúc này nó đã được gửi đi,và đang nằm trong hòm thư của bố mẹ.
Tôi ngồi lặng yên trên xe lửa, mắt đăm đăm trông racửa sổ. Cảnh sắc bên ngoài mơ hồ lướt qua rất nhanh.
Một cô ngồi bên cạnh đưa cho tôi ít khăn giấy, nói:“Cháu gái, đây là lần đầu tiên xa nhà phải không? Đừng khóc, sau này quen rồisẽ ổn thôi! Nhìn mắt cháu sưng vù lên kìa, thương quá!”
Tôi khẽ khàng nói cảm ơn, nhận khăn giấy cô đưa. Nướcmắt chảy trên mặt thì có thể lau hết được nhưng nước mắt từ trong khóe mắt thìvẫn cứ tiếp tục trào ra.
Nhìn khung cảnh nhòa đi ngoài cửa sổ, tôi biết mìnhđang đi xa, xa quê hương, xa bố mẹ, xa người tôi yêu.
Nhưng Ninh Hiên, anh biết không, dù cho sau này anh cóhận em đến thế nào, em chỉ muốn nói với anh một câu: Em yêu anh! (Trời ơi, tôisến quá đi mất!)
…..Đường phân cách thời gian……
Sắp hết giờ làm việc, điện thoại bắt đầu rung liêntục.
Thấy vậy Đào Tử liền cười cợt tán chuyện: “Tô Nhã, anhchàng si tình kiên trinh của cậu đúng là dù cho mưa hay bão tố, năm này thángkhác tình vẫn vẹn nguyên, quyết không từ bỏ đấy nhỉ! Cậu không tính xem bao giờthì mềm lòng cho anh ta một cơ hội đi?”
Tôi quay sang lườm nó một cái rồi nói: “Tớ phục cậuquá, làm thế nào mà nói liền một hơi không cần nghỉ ra toàn những điều vô nghĩathế được nhỉ! Nghe đi này!”
Tôi đưa điện thoại cho Đào Tử. Nó bày bản mặt đầy oánhận không biết tốt xấu, cầm điện thoại ấn nút nghe, rồi cười hí hí gian xảo nóioang oang: “A lô? Anh tìm Tô Nhã à? Tô Nhã đang ở trong nhà vệ sinh! À, Tô Nhãbị táo bón quanh năm nên ngồi trong đó chưa chắc đã ra được ngay, anh khôngphải đợi đâu. Hả? Em là ai á? Em là Đào Tử, chính là Đào Tử đã nghe điện thoại,nói với anh Tô Nhã bận đi vệ sinh hôm qua, hôm kia, và hôm kìa ấy!........”
Tôi thực muốn xé toác cái miệng đang leo lẻo của ĐàoTử ra! Nó dám bán đứng tôi sống sượng thế kia!
Tôi giật điện thoại từ tay Đào Tử, tặng thêm một độngtác cắt cổ đầy bạo lực để uy hiếp nó, rồi đưa điện thoại lên tai, nói: “Hi! Thếnào nhỉ, vừa rồi là giờ thư giãn thường nhật!”
Người ở đầu dây bên kia bật cười, nói: “Ừ! Tô Nhã, thếnào nhỉ, vừa rồi rất buồn cười!”
Tôi phát hoảng, mồ hôi thi nhau tuôn rơi.
Tôi hỏi: “Anh tìm em có việc gì?”
Đầu dây bên kia nói: “Không có gì, chỉ muốn mời em ăntối thôi!”
Tôi nói: “Thế nào nhỉ, hôm nay có lẽ em phải làm thêmgiờ, hay để lần sau chúng ta đi vậy!”
Đầu dây bên kia nói: “Tô Nhã, em biết không, bao nămrồi mà thói quen của em vẫn không hề thay đổi. Mỗi khi em chột dạ hay định nóidối là đầu câu thế nào cũng dùng đến ba từ “thế nào nhỉ”! Hơn nữa trật tự chủvị trong câu sau cũng rất loạn!”
Tôi lại hoảng! Tôi càng hoảng! Hoảng quá hoảng quá!
Tôi nói: “Á! Còn có chuyện đấy à! Ha ha! Thế mà emkhông phát hiện ra! Ha ha ha!”
Đầu dây bên kia thở dài, nói: “Tô Nhã, nể mặt anh mộtlần đi, hôm nay là sinh nhật anh!” Cuối cùng còn chốt lại một câu cẩn thận: “Đãsáu năm liền em quên sinh nhật anh rồi!”
Tôi giật thót mình, trong đầu ầm vang chấn động, thânthể kêu răng rắc, nứt rạn.
Bố khỉ! Bà đây sợ nhất kẻ nào lấy sinh nhật ra uyhiếp! Lần nào cũng bị hạ gục! Tên này không chỉ lấy sinh nhật ra ép tôi mà còntriệt để gom tình xưa nghĩa cũ ra ép tôi đây!
Tôi bất lực thở dài, chúc đầu dây bên kia: “Chúc mừngsinh nhật anh, Trác Hạo!”
Hết giờ làm việc, bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, tôikhông ngạc nhiên khi trông thấy một anh chàng đẹp trai đứng đợi bên chiếc xehơi sang trọng. Đào Tử nở một nụ cười gian xảo khó hiểu rồi “bai bai” tôi; TrácHạo vừa trông thấy tôi xuất hiện liền tiến lại phía tôi. Người chưa tới đã thấyhoa đến trước. Tôi ngỡ ngàng trước sự xuất hiện đột ngột của bó hoa hồng totướng trước mặt, ngạc nhiên hỏi Trác Hạo: “Bây giờ thịnh hành mốt người đượcchúc mừng sinh nhật tặng hoa cho người chúc mừng sinh nhật à?”
Trác Hạo bật cười nói: “Bình thường anh rất muốn tặnghoa cho em nhưng chỉ sợ em từ chối thì mất mặt lắm. Dù sao hôm nay cũng là sinhnhật anh, chọn ngày này để tặng em bó hoa, chắc em sẽ chiếu cố không nỡ thẳngthừng cự tuyệt chứ?” Rồi như sợ tôi sẽ từ chối thật, anh nhấn mạnh thêm lầnnữa: “Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật anh!”
Tôi nhìn ánh mắt kì vọng cùng vẻ thấp thỏm thoáng hiệnlên trên khuôn mặt anh ta, đành thở dài đưa tay ra nhận bó hoa hồng đỏ rực vừanhìn đã thấy hoảng hồn kia.
Trước kia, khi tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, TrácHạo cũng đã từng tặng hoa cho tôi. Ngày ấy tôi còn là một cô gái ngây thơ hồnnhiên, cũng yêu thích hoa hồng đỏ theo kiểu mấy cô nàng cùng trang lứa. Mỗi lầnnhận hoa của anh, tôi đều vui sướng nhảy nhót tung tăng rất lâu, trong bụng chỉnghĩ xem nên khoe khoang thế nào cho Tiêu Tiêu lác mắt. Bây giờ nhớ lại, tôikhi đó thật là ấu trĩ nực cười. Nhưng như thế lại rất vui.
Khi đó hoa hồng đối với tôi dường như chỉ là một thứđể khoe khoang.
Rồi tôi chia tay Trác Hạo, hẹn hò với Ninh Nhiên, nghĩkỹ lại mới biết hắn chưa từng tặng tôi bông hồng nào.
Không phải hắn không tặng, mà là chưa kịp tặng. Tôicòn chưa kịp nhận bông hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu của hắn thì hai chúngtôi đã buộc phải chia tay.
Nhìn những cánh hoa hồng mềm mại tươi tắn đỏ thắmtrước ngực tôi cảm thấy lòng mình lại bắt đầu rớm máu, thứ máu đỏ thắm như màuhoa. Cơn đau dai dẳng đã bao năm nay chưa bao giờ dứt, ăn sâu vào từng ngócngách trong con người tôi. Chỉ cần nghĩ đến hắn, cơn đau này liền thấm đẫm máutươi, khoan sâu vào xương cốt, đau buốt tim gan.
Trác Hạo gọi tôi: “Tô Nhã?” Tôi ngơ ngác ngẩng đầunhìn anh.
Anh mấp máy môi, hình như đang do dự định nói chuyệngì lại thôi, rồi anh mỉm cười, nói: “Lên xe đi!”
Bao năm rồi, ai cũng thay đổi. Tôi ngày càng đắm chìmvào nội tâm, còn Trác Hạo trở nên nhẫn nại khoan dung hơn.
Trác Hạo của trước kia bừng bừng khí thế là thế, cóbao giờ biết nhân nhượng với phụ nữ thế này? Còn Trác Hạo của hôm nay lại cóthể không tính toán so đo với một cô gái ngồi trước mặt anh, nhưng trong lòngchỉ nghĩ đến người khác, chuyện khác.
Thực ra không chỉ riêng với Trác Hạo, mà đối mặt vớibất kỳ người đàn ông nào tôi đều không khỏi nhớ đến Ninh Nhiên. Có điều TrácHạo là người tôi gặp gỡ nhiều hơn cả, nên tình trạng bỗng nhiên mất hồn của tôicũng diễn ra trước mặt anh hết lần này đến lần khác.
Đối với Trác Hạo trước kia, đây là một sự sỉ nhụckhông thể chấp nhận được. Nhưng Trác Hạo bây giờ lại nói rằng: “Con trai thìnên rộng lượng một chút, phụ nữ chẳng phải là để cưng chiều và yêu thương đósao?”
Tôi nghe anh nói những lời này mà không nhịn đượccười.
Tôi có cảm giác: Trác Hạo bây giờ thực sự rất phù hợplàm anh em với tôi.