Vẫn Mơ Về Em

Chương 28: Hiệu trưởng gọi gặp



Tôi nhìn Trác Hạo, sa sầm mặt, lạnh nhạt nói rành rọttừng từ: “Trác Hạo, vốn dĩ trước khi anh đi xa, em muốn cùng anh vui vẻ ăn mộtbữa cơm chia tay, chân thành nói câu tạm biệt. lên đường bình an, thế chẳngphải tốt hơn ư? Hà tất cứ muốn biến nó thành bữa tiệc Hồng Môn?” Tôi lấy hơi,tiếp tục nói: “Trác Hạo, anh nói xem, yêu một người có phải là tội lỗi không?Nếu nhất định phải nói là có tội thì chỉ có thể kết tội chúng em gặp nhau saithời điểm thôi. Em và cậu ấy gặp nhau quá sớm. Nếu như đợi đến lúc cậu ấy tốtnghiệp cấp Ba chúng em mới quen nhau thì tất cả những vấn đề anh vừa nói đềukhông là gì cả! Như thế tức là nửa năm nữa cậu ấy tốt nghiệp rồi, giữa haichúng em sẽ không còn bất kỳ trở ngại nào nữa! Nhưng trong thời gian nửa nămnày, em chỉ có thể nói sai thì cũng sai rồi, sớm thì cũng đã sớm rồi, em sẽkhông chia tay với cậu ấy! Chúng em nhất định sẽ ở bên nhau mãi mãi!”

Câu nói cuối cùng của tôi dường như chứa đầy hàmý khiêu khích.

Trác Hạo tím tái mặt mày nhìn tôi, môi hơi run.Không ngờ lại có ngày tôi có thể khiến con người tinh tú vốn không bao giờ biểulộ cảm xúc ra ngoài mặt như anh ta run rẩy thế này!

Trác Hạo nhìn tôi, trong ánh mắt có lẫn chút ớnlạnh, nói với tôi như thể vừa đưa ra một quyết định quan trọng: “Tô Nhã, anhchỉ muốn tốt cho em. Mong em biết việc gì nên việc gì không nên.”

Tôi không nhịn được cười, lại là muốn tốt chotôi, còn muốn tôi tự biết việc gì nên việc gì không nên.

Việc gì nên việc gì không nên! Thật buồn cười.Trên đời này có người nào hoàn toàn trong sạch, đủ thanh cao để dám lấy mình rakhuôn vàng thước ngọc cho các quy phạm đạo đức xã hội, để dám phán xét hành vicủa người khác? Nếu không được như vậy thì anh ta dựa vào đâu để cảnh cáo ngườikhác nên biết việc gì nên, việc gì không nên.

Tôi nói: “Trác Hạo, anh phản ứng dữ dội thế này,nếu không phải em hiểu anh thì đã cho rằng anh thực sự rất yêu em và đang ghenvì em đấy!”

Ánh mắt tối sầm đi, Trác Hạo định lên tiếng. Tôicướp lời anh ta nói tiếp: “Trác Hạo, hôm nay có nói tiếp cả hai cũng đều khôngvui vẻ gì, chi bằng kết thúc ở đây đi. Chúc anh thượng lộ bình an!”

Sau đó, không đợi anh ta nói gì thêm, tôi đứnglên đi trước.

Ra khỏi nhà hàng, tôi còn ngoái đầu nhìn lại qualớp cửa kính. Trác Hạo vẫn đang ngồi bất động tại chỗ. Anh ta lại châm một điếuthuốc, hút hết hơi này đến hơi khác, trầm ngâm trong một nỗi kìm nén khó gọitên, nom có vẻ thật kỳ lạ.

Thình lình eo tôi bị siết chặt, bên tai phả mộtluồng hơi nóng: “Một tiếng ba phút. Em quá giờ đấy!”

Tôi ngoảnh đầu lại, bắt gặp bộ mặt ghen tuôngcủa Ninh Hiên. Hắn nói: “Không tính ba phút thừa cũng được, nhưng sau khi đi raem còn đứng lại đây nhìn vào trong nữa.” Cánh tay hắn đang ôm eo tôi càng siếtchặt hơn, làm tôi thấy đau: “Tô Nhã, có phải em không nỡ xa anh ta?”

Giọng Ninh Hiên rõ ràng còn chất chứa nỗi sợhãi, mắt hắn ánh lên những nỗi băn khoăn. Khi hắn hỏi tôi không nỡ xa Trác Hạophải không, tôi có thể cảm nhận được hắn lo sợ tôi sẽ gật đầu biết bao. Bởi vìtôi mới mở miệng chưa kịp nói gì hắn vội vàng đổi chủ đề: “Thôi, thôi, muộnrồi, để anh đưa em về.”

Một cảm giác vừa ngọt ngào vừa xót xa dâng lêntrong lòng tôi. Tôi níu cổ Ninh Hiên, kiễng chân lên, ghé sát mặt hắn rồi cắnthật mạnh vào môi hắn.

Ánh mắt Ninh Hiên bỗng rạng rỡ hẳn lên, rõ rànghắn rất vui, nhưng vẫn vờ nhăn mày càu nhàu: “Em cầm tinh con chim gõ kiến à?Đang mổ gỗ hay hôn người đấy?”

Tôi bật cười, “Lần này cậu mới là đồ ngốc!” Sauđó tôi nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ninh Hiên, bây giờ tôi không thíchanh ta một chút nào cả, thật đấy. Trên đời này ngoài cậu ra tôi không yêu bấtkỳ người con trai nào khác!” Nói xong, thấy câu này hơi hơi không đúng, tôi vộivàng bổ sung: “Đương nhiên trừ bố tôi, chỉ hai người thôi!”

Ninh Hiên gật đầu, nhìn tôi bằng đôi mắt nóngbỏng, giọng khàn trầm, đầy mê hoặc nói: “Tô Nhã, nhất định anh phải dạy bảo conchim gõ kiến như em cách hôn người thế nào!”

Đôi môi hắn ập đến, tôi nhắm mắt hứng chịu.

Hình ảnh cuối cùng đập vào mắt tôi chính là TrácHạo. Anh ta đang đứng trong nhà hàng nhìn ra ngoài qua tấm cửa kính lớn, thấytôi và Ninh Hiên ôm hôn thắm thiết, sắc mặt có phần vừa kinh ngạc vừa đau đớn.

Tôi nghĩ nhất định mình nhìn nhầm, cũng có lẽ donghĩ nhiều quá.



Không hiểu vì sao sau bữa tiệc Hồng Môn cùngTrác Hạo, mấy ngày liền tâm trạng của tôi rất bất an, thường nghĩ đến câu nóicủa Trác Hạo. Em có biết bố cậu ta là ai không?

Câu này làm tôi tò mò vô cùng. Khi mới về trườngtôi đã nghe rất nhiều người nói gia thế nhà Ninh Hiên không phải thường. Saukhi hẹn hò với hắn tôi cũng không để tâm hỏi xem nhà hắn thế nào. Lần trước nóichuyện về Teakwondo, hắn cũng nói hắn học võ là do thân phận của ông bố rất đặcbiệt nên cần biết võ phòng thân. Thế đủ thấy gia cảnh nhà hắn thật sự rất khôngbình thường.

Tôi cũng từng nghe cô Vưu nói chuyện, tất cả mọingười đều biết gia thế Ninh Hiên rất không đơn giản nhưng rốt cuộc không đơngiản thế nào thì không ai nói rõ ràng, chuyện này bị bưng bít kín. Nghe nóingày đầu tiên cậu ta đến nhập trường còn có một ông thư ký trưởng gì đó đíchthân lái xe đưa đến tận nơi cơ mà.

Tôi vốn là đứa không giữ được chuyện gì tronglòng, nên cuối cùng vẫn không nén nổi tò mò.

Sau khi tan trường, hai đứa đang tay trong tayđi bộ trên đường, tôi cố tỏ ra bâng quơ hỏi hắn: “Ninh Hiên, bố cậu làm gì?”

Ninh Hiên trả lời: “Bố anh? Ông ấy là một viênchức nhà nước hủ bại?” Lời hắn chứa đựng nỗi oán giận: “Cả ngày chỉ lo thăngquan tiến chức, anh cũng quên mất ông ấy thăng đến chức nào rồi.”

Xem ra bố Ninh Hiên và bố mẹ tôi chưa biết chừngcòn làm việc trong cùng một cơ quan cũng nên.

Tôi vội nói: “Bố mẹ tôi cũng là viên chức. Cókhi hai bên các cụ lại làm cùng một chỗ đấy!”

Ninh Hiên cười: “Ủy ban nhân dân tỉnh?”

Tôi gật đầu: “Đúng! Đúng! Hồi nhỏ tôi thường đếnđấy chơi, các cô chú ở đấy đều rất quý tôi, khen tôi dễ thương, xinh xắn! Nhưngsau đó vì để giữ nghiêm túc tác phong làm việc của cơ quan nhà nước, ở trên cóchỉ thị không cho phép trẻ con chạy lung tung trong khuông viên làm việc của ủyban nữa. Ái chà, cậu nói xem có thể nào chúng mình thực ra đã gặp nhau từ hồibé xíu không nhỉ? Ở ủy ban ấy?”

Ninh Hiên nhăn mũi: “Lên cấp Ba anh mới chuyểntới đây. Lần đầu tiên hai chúng mình gặp nhau chắc chắc không phải ở ủy bannhân dân đâu mà là ở…” Tôi sợ hắn sẽ nhắc lại chuyện vào nhầm nhà vệ sinh namcủa mình liền vội vàng ngắt lời: “Á, bỏ qua bỏ qua! Chuyện này hai chúng ta đềubiết cả rồi, không cần nhắc lại nhiều nữa!”

Ninh Hiên nhìn tôi, bỗng nhiên toét miệng cườigian xảo, nói: “Thực ra em không biết đâu.” Sợ hắn nói nữa sẽ nhắc đến cái nhàvệ sinh nam chết tiệt, tôi vừa gật đầu lia lịa công nhận lời hắn nói vừa nghĩcách chuyển chủ đề: “Ờ, ờ, tôi không biết, không biết gì hết. Gì ý nhỉ…thế cậucó hay phải chuyển nhà không?”

Ninh Hiên vỗ nhẹ lên đầu tôi, cười nói: “Ừ,thường xuyên. Mỗi một lần bố anh thăng chức là một lần nhà anh chuyển nhà. Nửacuộc đời nhỏ nhoi này, anh chẳng làm được gì ngoài chuyển nhà.”

Nghe hắn nói tôi không khỏi bùi ngùi: “Trời,không phải chứ Ninh Hiên, sao tôi có cảm giác cậu đang ngầm khoe khoang bố cậulàm quan rất to thế!”

Ninh Hiên nhướng mày nhìn tôi: “Thế mới nói emlà bà vợ gian xảo. em còn không phục không! Thấy bản lĩnh xuyên tạc của em lợihại chưa này!”

Tôi đổi sang cười nịnh nọt: “Thiếu gia, nói thầmcho tôi biết đi, bố cậu làm đến chức nào rồi?”

Ninh Hiên nháy mắt, cúi xuống tai tôi nói mấytiếng.

Tôi lập tức hóa đá, hơn nữa còn là bức tượng đá kinhhãi.

Tôi run lẩy bẩy nói: “Thiếu gia, nô tì sợ mìnhkhông xứng với gia thế nhà cậu!”

Ninh Hiên véo một cái vào eo tôi, trợn mắt nhìntôi hung dữ nói: “Thế thì làm thê thiếp hầu hạ chăn chiếu!”

Tôi nói: “Hứ! Thế cậu định kiếm ai làm thiếu phunhân? Nói cho cậu biết, bàn tay phải của tôi đã bị anh em cậu làm dơ bẩn hếtrồi! Chúng mà dám phụ lại bàn tay này, nhất định tôi sẽ dùng tay bóp chết! Bópchết! Bóp chết!!!”

Bộ mặt Ninh Hiên liền chuyển sang kiểu đồi bại:“Em đã là thê thiếp rồi thì làm sao anh có thiếu phu nhân được nữa? Có điều nóiđến đây anh lại rất muốn em giúp anh xử lý anh em của anh một lần nữa đây!”

Tôi kêu lên thất thanh rồi vội vàng vùng thoátkhỏi hắn chạy tóe khói.

Chuyện kinh khủng như vậy làm một lần là đủ rồi!Không muốn làm lại nữa đâu!



Hai hôm sau, thầy tổ trưởng bộ môn Toán gọi tôilên gặp. Tôi đến nơi lại nghe bảo là thực ra hiệu trưởng muốn gặp tôi nóichuyện, thầy chỉ là người trung gian truyền đạt lại mệnh lệnh cấp trên.

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm. Tự nhiên hiệutrưởng lại muốn gặp tôi? Tôi lo lắng hỏi thầy tổ trưởng: “Thầy có biết thầyhiệu trưởng tìm em vì chuyện gì không?”

Thầy tổ trưởng vốn rất mau mồm mau miệng, nghetôi hỏi xong lại trở nên ấp úng, quanh co mãi cuối cùng trả lời tôi một câu rấtvô trách nhiệm: “Cái này à… đến khi em gặp thầy hiệu trưởng rồi sẽ biết thôi!”

Cái này à…thầy tổ trưởng, tôi khẳng định là thầyđang nói bừa!

Trong lòng còn nguyên nỗi sợ hãi, tôi đến trướcphòng hiệu trưởng. Gõ cửa, đi vào, đối diện với bộ mặt tươi cười nhưng không rõcó che dấu lưỡi dao nào không của thầy hiệu trưởng, tôi gập người chào.

Hiệu trưởng nhìn tôi cười híp mắt, nói: “Em làTô Nhã? Ồ, còn rất trẻ, trông không giống giáo viên lắm mà như học sinh hơn!”

Tôi cười gượng, không phân biệt nổi rốt cuộc câunói này là nói thẳng hay nói xiên. Là ý tốt hay ý xấu, nên quyết định im lặngcho lành. Đây gọi là im lặng quan sát, kiệm lời tránh họa.

Hiệu trưởng tiếp tục cười tít mắt nói sangchuyện khác. Đúng lúc nỗi lo sợ trong lòng tôi đang chuẩn bị rút lui, thấy mớiđột ngột đi thẳng vào vấn đề chính: “Cô Tô này, hôm nay tôi gọi cô đến đây làcó một số chuyện muốn trao đổi với cô. Gần đây trong trường đang rộ lên một sốtin đồn, rằng cô có tình cảm yêu đương với học sinh trong lớp của mình. Cô mớivề trường chưa được nửa năm, con đường sự nghiệp sau này vẫn còn rất rộng mở,tôi chỉ muốn nhắc nhở cô làm gì cũng nên chú ý một chút, không nên quá thânthiết với học sinh nam.”

Ra khỏi phòng hiệu trưởng, tôi như một thây mavô hồn, bước từng bước nặng nhọc trên hành lang.

Không ngờ chuyện giữa tôi và Ninh Hiên đã kinhđộng đến cả thầy hiệu trưởng rồi. Quả nhiên người tốt việc tốt còn mất thờigian để tuyên truyền phát huy, chứ chuyện gian tình vỡ lở thì chẳng cần đợi lâubao giờ.

Càng nhiều người để ý đến chuyện của tôi và NinhHiên càng chứng tỏ mức độ đại nghịch bất đạo của nó khủng khiếp cỡ nào.

Theo chỉ thị vừa rồi của hiệu trưởng, gia thếcậu học sinh trong vụ “bê bối tính cảm” với tôi rất không bình thường, nên tôiphải hết sức tự trọng, chớ làm một số chuyện ngu ngốc cản trở tiền đồ bản than.

Nghĩ đến đây tôi chỉ biết gượng cười.

Yêu một người vốn dĩ không phải là tội lỗi.Nhưng nếu tình yêu đó nảy nở vào một thời điểm không thích hợp thì lại chính làtội lỗi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv