Ninh Hiên nhếch mép giễu cợt tôi: “Thế thì cứ nói rađi còn xin với xỏ gì!”
Tôi nói: “Đấy là tôi tôn trọng cậu!” Sau đó cựckỳ nghiêm túc nhìn hắn, chậm rãi nói: “Là thế này, lâu nay tôi vẫn ăn khôngngon, ngủ không yên, nghĩ mãi không thông, băn khoăn bứt rứt về một chuyện. Hồiđó khi chúng ta gặp nhau lần đầu ngoài hành lang. Điền Uyển Nhi đang ở trongnhà vệ sinh, tại sao lại không mang giấy? Cô nàng làm gì để nhờ cậu mang giấyvào? Cậu chỉ tới cửa nhà vệ sinh nữ lại không vào trong thì đưa giấy cho cô tathế nào được?”
Ninh Hiên nhìn tôi, mặt không biểu lộ cảm xúcgì, mắt mũi mồm miệng đều co rúm lại. Hắn nói: “Tô Nhã, anh phục em thật đấy!”
Tôi nói: “Phục tôi cũng được, nhưng không đượcné tránh vấn đề!”
Ninh Hiên nói: “Hôm đó cô ấy gọi điện nhờ anhmang hộ túi giấy ra nhà vệ sinh. Cô ấy nói không kịp quay về lấy nữa. Anh điđến cửa nhà vệ sinh nữ thì nhờ một chị vừa đi từ trong ra mang vào. Không thểtin được chuyện đơn giản như thế mà vào đầu em lại biến thành vấn đề to tátquá!”
Tôi nói: “Ồ! Ra là thế. Cũng không trách tôiđược, bình thường ai mà nghĩ ra nổi câu chuyện rắc rối lạ đời kiểu như một côgái xinh đẹp đi vệ sinh nhưng quên mang giấy, rồi lại gọi ngay một cậu bạn đẹptrai mang giấy đến nơi tế nhị như nhà vệ sinh nữ cho mình. Còn tên con trai vốnlà một kẻ máu lạnh, không thèm quan tâm đến sự sống chết của người khác kia,lần này lại chăm chăm lấy việc giúp người làm vui, trời tuyết đem thân cứungười, lặn lội mang giấy đến cho cô gái! Không chỉ có vậy, việc hắn rẽ sang nhàvệ sinh nữ đã dẫn đến chuyện một cô gái lương thiện xinh đẹp như hoa lầm đườnglạc lối đi chui vào nhà vệ sinh nam, sau đó còn bị chính hai kẻ ngớ ngẩn đócười nhạo. Tôi…tôi…tôi cảm thấy mình bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng! Nóiđi, có phải thực ra cậu cũng hơi thích thích cô ta? Nếu không thì tại sao khôngthân không thích lại đi mang giấy cho người ta!”
Tôi tuôn một tràng dài nhưng kỳ thực trọng tâmvấn đề chỉ nằm ở câu cuối cùng. Không hiểu sao giờ tôi lại trở nên rầy rà thếnày, rõ ràng chỉ cần hỏi một câu ngắn gọn mà vòng vèo không biết bao nhiêu lốimới nói được. Chẳng lẽ đúng là có một số chuyện yêu càng yêu lại càng khó mởmiệng?
Ninh Hiên nhướn mày, hỏi tôi bằng giọng hơi châmchọc: “Tô Nhã, anh hỏi em, có một cô gái cứ cho là xinh đẹp lắm đi, nhưng lạiđi nhờ một thằng con trai quan hệ cũng chưa coi là thân thiết, mang giấy vàonhà vệ sinh nữ cho mình. Nếu em là tên con trai mang giấy đó thì em có thích côta được không?”
Tôi ngẫm nghĩ một lát nói: “Không bao giờ! Nhưvậy kỳ lắm! Nếu tôi là cô ta, càng thích cậu thì sẽ càng không dám nhờ cậunhững chuyện như thế, quá khùng, quá mất hình tượng ấy chứ!”
Ninh Hiên nhìn tôi nói: “Thế cho nên anh chưabao giờ thích Điền Uyển Nhi cả. Anh chỉ yêu em thôi!”
Tôi nói: “Miệng cậu đúng là ngọt như kẹo!”
Hắn cười ranh mãng nói: “Ngọt hay không phải thứmới biết được!” Nói xong miệng hắn lại áp chặt lên môi tôi.
Chia tay Ninh Hiên xong, tôi về nhà. Vừa bướctới cổng thì nhận được điện thoại của Trác Hạo. Anh ta nói: “Tô Nhã, anh sắprời khỏi thành phố A, anh muốn gặp em cùng ăn bữa cơm trước khi đi xa. Ngày maiem có thời gian không?”
Giọng anh ta tha thiết như vậy, làm tôi cảm thấynếu ngày mai không nể mặt nhận lời anh ta thì từ nay về sau anh ta sẽ ôm mốihận này cả đời mất. Vì thế tôi nói: “Có, ngày mai em tan lớp xong sẽ gặp chiatay anh.”
Nói chuyện điện thoại với Trác Hạo xong, tôinhất nhất ngoan ngoãn chung thủy nhắn tin cho Ninh Hiên báo cáo: “Đồng chí TrácHạo sắp rời khỏi tỉnh A. chiều mai muốn hẹn tôi ăn tối.”
Chưa đến nửa phút sau tin nhắn trả lời của NinhHiên đã tới: “Có thể đi. Nhưng không được nói chuyện yêu đương trước kia! Khôngđược tiếp xúc cơ thể! Không được quá một tiếng! Nếu quá thời gian quy định anhsẽ xông vào.”
Đoạn tin nhắn này phải chua bằng mấy vại giấm,đọc xong tôi không khỏi tủm tỉm cười.
Một trong những lúc con gái thấy hạnh phúc nhấtcó lẽ chính là khi bạn trai của cô ta nổi cơn ghen tuông.
Tôi đảm bảo với Ninh Hiên: “Xin tổ chức yên tâm,nhất định tôi sẽ chỉ cúi đầu, không nhìn anh ta lấy một lần!”
Một lát sau tin nhắn của Ninh Hiên lại tới, hắnnói: “Tốt nhất là không nên mở miệng. Để hắn nói một mình. Em không cần phảibắt lời.”
…
Ý kiến quá đặc biệt, chủ trương đầy sáng kiến!
Như vậy tôi cần gì phải đi nữa? Chỉ cần cho hàmrăng với cái bụng của tôi đến đấy là được, răng phụ trách ăn, bụng phụ tráchchứa
…
Chẳng may hôm sau tôi vẫn vi phạm lời hứa vớiNinh Hiên. Ninh Hiên dặn không được tiếp xúc cơ thể. Tôi đồng ý. Nhưng vừa gặpTrác Hạo rất phong độ chìa bàn tay phải ra trước mặt tôi. Trước nay tôi có thểthua người ta cái đầu nhưng chưa bao giờ chịu mất mặt, vì thế khi cánh tayphóng khoáng của anh ta đưa ra, tôi còn phóng khoáng hơn, hớn hở tươi cười giơbộ vuốt ra bắt tay anh ta đầy hữu nghị…
Thế là tôi và Trác Hạo có tiếp xúc cơ thể rồi!
Xin lỗi Ninh Hiên, tình yêu bé nhỏ của tôi! Đâytuyệt đối là sự cố ngoài ý muốn!
Ngồi xuống trước mặt Trác Hạo, tôi chuyện tròvới anh ta mà tâm trí cứ để đâu đâu, lòng day dứt thầm nghĩ: hay là tìm cách đểNinh Hiên và Điền Uyển Nhi nắm tay nhau một lần, như thể cả hai coi như hòa…
“Tô Nhã!” Trác Hạo bỗng nhiên gọi tôi, hồn pháchtôi đành thôi phiêu lãng quay trở về nhập lại vào xác.
Tôi nói: “Dạ?” Trác Hạo nói: “Anh vừa nói là…thôi bỏ đi.” Mặt anh ta có vẻ tiu nghỉu, phụng phịu hệt như trẻ con vòi vĩnhđòi người lớn cho ăn kẹo mà không được.
Anh ta muốn đòi tôi cho kẹo?... Thật kinh khủng!
Tôi hỏi: “Trác Hạo, vừa rồi anh định nói gì vớiem? Xin lỗi anh, em lơ đãng quá!”
Trác Hạo cười nói: “Thôi, cũng không có gì quantrọng đâu!” Ngập ngừng một lát anh ta lại ngước lên nhìn tôi, sau đó rút baothuốc giơ ra trước mặt tôi hỏi: “Anh hút có được không?” Tôi gật đầu: “Khôngsao!” Anh ta châm một điếu thuốc, kẹp vào giữa hai ngón tay, rít một hơi dài,hai con mắt lim dim, chậm rãi nhả ra một đám khói trắng mờ ảo quấn quýt, lửnglơ trước mặt cả hai người.
“Tô Nhã, ” anh ta lại gọi tên tôi, “Anh khôngngờ em có bạn trai mới thật rồi.”
Tôi giật mình. Câu này của anh ta có nghĩa làgì? Ban đầu anh ta tưởng tôi chưa thể có bạn trai mới được, nhưng sau đó mớiphát hiện ra đúng là tôi đã yêu người khác.
Phát hiện!
Có lẽ nào anh ta đã nhìn thấy tôi và Ninh Hiên ởbên nhau?!
Tôi ngẩng nhìn Trác Hạo, nói: “Đúng là em đã yêungười khác rồi, không phải là bịa ra để lấy cớ chia tay anh đâu. Em không nóidối anh mà.”
Sau làn khói thuốc, Trác Hạo cười, nhưng là nụcười gượng gạo. Anh ta dụi điếu thuốc, vươn người về phía trước, nhìn tôi, mỉmcười nói: “Cậu ta rất đẹp trai!”
Quả nhiên anh ta bắt gặp chúng tôi?
Tôi cười, cố gắng tỏ ra thật tự nhiên, “Anh cũngrất đẹp trai.”
Anh ta nhún vai tự giễu: “Nhưng người em yêu bâygiờ là cậu ta chứ không phải anh!”
Tôi nín bặt, không biết nên đáp lại thế nàotrong tình cảnh này. Bởi càng lúc tôi càng không thể hiểu anh ta đang có tâmđịa gì. Anh ta thế này cứ như muốn để tôi thấy… anh ta đang ghen.
Trác Hạo thấy tôi không nói gì lại gượng cười,rút một điếu thuốc nữa, châm lửa, rít một hơi rồi lại thở ra một làn khói.
Tôi nhìn cái gạt tàn, bên trong có duy nhất mộtdi vật nằm trơ trọi, chính là điều thuốc vừa bị Trác Hạo vùi dập, vẫn còn đếngià nửa chưa hút tới. Đây chính là phong cách của những kẻ lắm tiền, hút thuốcđều chỉ hút tới nửa điếu.
Tôi đang chăm chú ngắm nhìn cái thây ma của nửađiếu thuốc tội nghiệp trong gạt tàn thì đột nhiên có một bàn tay chen vào tầmmắt tôi. Bàn tay đó lại dụi tiếp một điếu thuốc nữa mà phần chưa hút còn dàihơn điếu trước.
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn Trác Hạo, cuối cùngcũng có thể khẳng định: Hôm nay Trác Hạo rất không bình thường!
Trác Hạo cũng nhìn tôi, nụ cười trên môi đã tắt,vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: “Anh không ngờ, người yêu mà em nói đến lại là cậuta. Nếu nhớ không nhầm, anh đã gặp cậu ta một lần ở rạp chiếu phim. Tô Nhã,người yêu hiện giờ của em, cậu ta còn quá trẻ con!”
Tôi rùng mình, tim đập dồn thình thịch. Rõ rànganh ta đang nói xa xôi bóng gió chuyện gì khác!
Tôi nói: “Trác Hạo, rốt cuộc anh muốn nói điềugì?”
Trác Hạo đáp: “Tô Nhã, em là cô giáo, cậu ta làhọc trò của em, em làm như thế thực sự là quá điên rồi!”
Tôi bắt đầu phát cáu. Tôi có cảm giác mục đíchbuổi gặp mặt này của Trác Hạo tuyệt đối không chỉ đơn giản chỉ là để chia taytrước khi đi xa. Tôi hỏi anh ta, giọng lạnh tanh: “Sao anh biết chuyện của emvà cậu ấy?”
Trác Hạo nói: “Làm sao biết được không quantrọng, quan trọng là, Tô Nhã, em nên biết ghìm ngựa trước vực thẳm, dừng chuyệnnày lại ngay. Em có biết bố cậu ta là ai không? Nếu như bố cậu ta biết con traimình đang yêu chính cô giáo dạy Toán của nó, em có biết hậu quả sẽ như thế nàokhông? Hơn nữa, Tô Nhã à. Em đã nghĩ tới chuyện nếu bố mẹ em biết được chuyệnnày, hai người sẽ phản ứng ra sao chưa? Em muốn nhìn hai bác đã ngần này tuổirồi còn bị người ta chỉ trỏ nói ra nói vào ư?”
Tôi nhìn thẳng mặt Trác Hạo, hai hàm răng khôngnghe lời cứ đập loạn vào nhau, toàn thân run lên vì quá tức giận.
Anh ta dựa vào cái gì mà tùy tiện phán xétchuyện tình cảm của người khác kia chứ? Hơn nữa lại còn ra vẻ đường hoàng chínhđáng, quan tâm chăm lo? Anh ta có tư cách gì mà dám chỉ đạo cuộc đời tôi, dạytôi nên yêu ai, nên sớm chia tay ai?
Tôi nhìn Trác Hạo, cười hỏi: “Trác Hạo, anh chorằng em không nên ở bên cậu ấy? Vậy anh thấy em nên ở bên ai? Anh ư?”
Mặt Trác Hạo cứng đơ. Anh ta nhìn tôi chằm chằmkhông chớp mắt. Trong đáy mắt bốc lên nỗi giận dữ, anh ta như chỉ chực nổ tungđến nơi, nhưng cuối cùng cũng kìm nén lại được.
Anh ta xuống giọng: “Tô Nhã. Anh chỉ muốn tốtcho em!”
Tôi bực quá hóa khùng.
Tại sao lắm người thích lấy danh nghĩa tình yêuhay quan tâm gì đấy, hùng hồn can dự vào cuộc sống của người khác, làm loạn tâmtư tình cảm của người ta như thế? Chỉ cần thốt ra một câu: “Anh chỉ muốn tốtcho em”, rồi không cần biết người ta có thích hay không, vênh mặt hất hàm chỉbảo, lên lớp nên thế này không nên thế khác, anh chỉ muốn tốt cho em nên emphải nghe lời anh!
Nhưng, dựa vào cái gì?