Quay ngược lại thước phim dài, quay trở lại thời điểm tất cả mọi chuyện chưa xảy ra…
Nhóm ba người bọn họ vào một lần tham gia tiệc nhà họ Nguyệt, đã gặp được những người bạn đời của mình sau này.
Ba người con gái kia đã được nhắc đến trước đó là Lưu Ân, Vũ Thư Kì, và một người khác nữa chính là Ý Lan. Trùng hợp ở đây là, cả ba người bọn họ là hội bạn thân ba người và… bọn họ đều thích ba người kia…
Ngay từ ban đầu, khi bọn họ cùng nhau chạm mắt đã có cảm tình. Nhưng… không phải ai cũng được đáp lại tình cảm. Giang Thần Long từ ban đầu, ông ta không hề có chút tình cảm gì với vợ của mình, người ông ta yêu ban đầu lại chính là vợ của bạn mình sau này.
“Thư Kỳ… Em cuối cùng cũng vẫn chọn cậu ta sao? Em nên biết…”
Hắn chưa nói hết, đã bị người phụ nữ trước mặt cướp lời.
“Không cần nói nữa đâu, anh rất tốt, nhưng em không thể chọn ở bên anh được. Ít nhất điều em đang làm bây giờ sẽ khiến người chịu tổn thương trở về con số tối thiểu…”
Vũ Thư Kỳ cúi gằm mặt không dám nhìn thẳng, cô cuối cùng cũng không thể nhìn mặt Giang Thần Long để nói điều ấy.
“Tối thiểu của em là anh và em sao? Chúng ta không phải vẫn ổn đó sao? Lăng Tần không phải một tên đàn ông tốt, em bên hắn chỉ nhận được sự đau khổ thôi.”
Giang Thần Long thật sự không thể giương mắt lên nhìn người con gái mình thương đi vào hố lửa được.
Sự lo lắng thừa thãi này của anh đã buộc Vũ Thư Kỳ phải nói lời cay đắng. Cô dùng hết can đảm của mình mà hét lên:
“Ổn? Chúng ta chưa bao giờ ổn cả! Anh có gì để lo cho em sao? Anh không có gì cả, nhưng anh ấy thì có. Em muốn làm một minh tinh, em muốn tiền! Anh không thể làm được gì cho em ngoài việc ấu trĩ nói tình yêu có thể bù đắp được tất cả.”
“Em… Em không phải người như thế. Đừng dùng giọng điệu đó để nói với anh, anh sẽ không tin đâu.”
Vũ Thư Kỳ quay đi, dùng thanh âm lớn để che giấu những tiếng lòng âm ỉ nơi cổ họng:
“Em vốn là như vậy. Vả lại, anh nên trở về với Ý Lan đi. Dù sao cô ấy mới là vị hôn thê của anh.”
Hai chữ hôn thê này, khiến anh ta cười không dừng lại được.
“Hôn thê ư? Chẳng qua chỉ là một hai câu nói đùa của trưởng bối khi đó, nó vốn chẳng có trọng lượng gì. Hơn cả, anh vốn không hề xứng với cô ấy, cô ấy vốn có thể tìm người tốt hơn anh gấp vạn lần kia mà?”
“Vậy ý của anh là, anh xứng với em sao? Em cũng có quyền được lựa chọn người tốt hơn anh gấp vạn lần kia mà?”
Giang Thần Long bẫng ra một hồi, không phải vì bất ngờ với những điều cô vừa mới nói, mà là vì những thứ cô đã nói không hề sai. Anh chỉ là một tên nhóc nghèo hèn không có năng lực để lo cho người mình thương, sao có quyền ngăn cản cô ấy tìm một người có đủ khả năng lo cho cô ấy một cuộc sống an nhàn? Anh ta từ bao giờ lại trở thành Mặc Lăng Tần, tự cho mình cái quyền định đoạt vậy?
Giang Thần Long không thể đáp lại lời này, anh ta chỉ có thể thu ánh mắt, buông đôi tay, câm nín và không cho mình cái quyền can thiệp vào sự lựa chọn của cô.
Cho dù anh có muốn níu kéo thêm, anh cũng không còn cơ hội, người tốt hơn anh kia đã đưa cô ấy của anh đi mất rồi…
Khi ấy tâm tư trĩu nặng, Giang Thần Long vốn không thể buông bỏ được nỗi lòng, nên đã tìm đến một loại thuốc có thể khiến anh ta quên đi tất cả mọi chuyện, đó chính là rượu.
Ly thứ nhất, chút cay đọng nơi đầu lưỡi trôi xuống cổ họng.
Ly thứ hai, hơi cay nồng của rượu cứ thế xộc lên tới não, khiến đầu óc mụ mị.
Ly thứ ba, kẻ tình không có tửu lượng tốt, đã như mất trí mà nhìn ai cũng thành người mình yêu, vừa cười vừa khóc, vừa trách vừa mắng bản thân không có năng lực níu kéo người ta. Cuối cùng lại vơ đại một người, coi người ta thành cô gái ấy mà kể ra từng ấy những đau khổ, từng ấy những hạnh phúc chôn giấu sau những kỉ niệm vĩnh viễn không bao giờ lặp lại kia.
Lúc đó anh đã say tới mức không nhận ra được ai với ai, chỉ biết người trước mặt là Vũ Thư Kỳ của anh.
Rồi chuyện gì tới cũng đã tới, hơi men mụ mị khiến đầu óc anh ta hoàn toàn không biết đâu là thực đâu là mộng, đêm đó anh mặn nồng với một người lạ nhưng trong mắt hoá bóng dáng người thương. Tới sáng ra người bên cạnh không phải Vũ Thư Kỳ, nhưng cô gái kia cũng không phải người lạ. Vị hôn thê trên danh nghĩa của anh hoá ra lại là người cùng anh đêm qua, Ý Lan thấy anh dùng ánh mắt dò xét thì vừa thẹn vừa sợ cúi gằm mặt xuống.
Giang Thần Long chỉ đành mệt nhọc ngồi dậy, chỉnh đốn y phục sau đó muốn rời đi ngay.
“Anh… anh đi đâu đó?”
Ý Lan trực trào một cảm giác lo sợ khó tả.
“Tôi sẽ không hỏi đêm qua là do rượu hay là do em can thiệp vào. Giờ tôi rất mệt, tôi cần một nơi yên tĩnh để bình ổn tâm trạng.”
Giang Thần Long nói như vậy là bởi anh đã từng bị cô tính kế rồi, tuy bất thành, nhưng anh không dám tin cô, nhất là trong giai đoạn nhạy cảm này.
“Em… Em có thai rồi.”
Anh không chút ngập ngừng hỏi thẳng:
“Của Mặc Lăng Tần?”
Như đã nói, Ý Lan từng tính kế anh, vốn là định để Vũ Thư Kỳ vào phòng Mặc Lăng Tần, còn mình vào phòng Giang Thần Long, lần đó cô còn mua chuộc nhân viên ở đó khoá cửa phòng hai bên để mọi chuyện diễn ra đúng như ý muốn. Nhưng Ý Lan cô lại không ngờ,Mặc Lăng Tần và anh vậy mà lại đổi phòng cho nhau. Giang Thần Long anh là một người con trai tốt, nên đêm đó chẳng có gì xảy ra giữa anh và Vũ Thư Kỳ. Nhưng bên phía Mặc Lăng Tần thì thật sự đã xảy ra chuyện.
Ý Lan không có gì chối cãi, cô chỉ khẽ gật đầu để xác thực câu hỏi của anh.
Giang Thần Long chậm rãi mở cửa phòng, Ý Lan thấy vậy cũng sốt ruột hỏi:
“Anh… anh đi đâu vậy?”
Cùng là một câu hỏi, nhưng hai câu trả lời ở hai thời điểm lại hoàn toàn khác nhau.
“Đi kiếm tiền để lấy em.”
Sau đó anh bỏ lại Ý Lan hạnh phúc tới phát điên trong phòng…