Khả Hân thấy cái váy cưới rườm rà trước mắt chán chả buồn thử, cô chỉ muốn về ngay lập tức.
“Thôi mà cô Sở, tôi không dám mặc bộ váy cưới này đâu. Cô cũng đâu định mua cho tôi đâu đúng không?”
Sở Ninh im lặng, giống như thật sự như Khả Hân đã ám chỉ, cô ấy thật sự muốn mua bộ lễ cưới này cho cô. Càng vì thế mà Khả Hân tuyệt đối không thể mặc.
“Thôi tôi đi trước đây. “
“Đừng, cô chỉ cần mặc thử thôi là được mà. Tôi tuyệt đối sẽ không mua tặng cô đâu.”
Sở Ninh hết sức níu kéo, cô ấy thật sự muốn trông thấy Khả Hân trong bộ váy cưới này.
Hết cách, Khả Hân đành đồng ý:
“Thôi được rồi, nốt lần này thôi đấy nhé, cô cứ ép tôi như thế khiến tôi không biết cách nào mà từ chối nữa.”
Khả Hân bất lực đi vào phòng thay đồ thử váy. Trong thời gian Khả Hân khuất tầm mắt, Sở Ninh lại bắt đầu giở trò.
Cô ấy lấy điện thoại của mình ra nhắn tin cho Mặc Lăng Vũ, nội dung tin nhắn:
“Chúng tôi đang ở Trung Tâm Thương Mại XX cậu mau tới đây nhanh lên.”
Nhắn xong thì cô tắt điện thoại, chờ đợi Mặc Lăng Vũ đến…
Sau khoảng mười phút, Khả Hân vén rèm bước ra, thân hình mảnh khảnh của cô vừa như in bộ váy cưới trắng tinh kia, giống như bộ váy này sinh ra là để dành cho cô mặc vậy. Nó thật sự quá hợp, tựa như nếu cô cầm chân váy xoay nhẹ một cái liền khiến một đống đàn ông ngã gục dưới chân váy của cô. Khả Hân trong bộ váy này thật sự rất đẹp…
Sở Ninh như đứng hình trước sự xinh đẹp kiều diễm của cô. Khả Hân không biết có phải bản thân mờ mắt hay không mà cô lại thấy Sở Ninh rơi nước mắt.
“Sở Ninh cô sao vậy? Sao lại khóc rồi?”
Cô ấy không trả lời câu nói đó của cô mà nói một câu vô cùng khó hiểu:
“Tâm nguyện này của tôi, hoàn thành rồi.”
Khả Hân chưa hiểu ý của cô thì ngây ra, mà Mặc Lăng Vũ sau khi nhận được tin nhắn cũng tới đây ngay lập tức. Khi anh tới đã thấy Khả Hân khoác một bộ váy cưới xinh đẹp trên người. Khi cô quay ra nhìn anh, anh cảm tưởng mình mắc bệnh tim giai đoạn cuối, nó đập mạnh liên hồi, không ngừng lại mà gõ thình thịch trong lồng ngực.
“Lăng Vũ, sao anh lại có mặt ở đây?”
Khả Hân nhận ra khung cảnh ngượng ngùng này liền kéo rèm che mình. Xấu hổ xua đuổi anh:
“Từ từ đã, anh mau ra chỗ khác đi. Em ngại chết mất.”
Mặc Lăng Vũ vốn không nghe lời Khả Hân nói, đã vậy anh còn bước thêm vài bước, lại kéo rèm kia ra, ngắm cô cho thật kỹ. Cô đẹp như vậy, anh ngắm còn không kịp, sao có thể để một một tấm rèm nát che giấu mất người con gái anh yêu chứ…
“Anh…Anh làm cái gì vậy…” Khả Hân vẫn không thôi ngượng ngùng.
‘’Bây giờ em đẹp lắm. Sau một tháng nữa anh thật sự muốn lại thấy em trong bộ lễ phục này.”
“Một tháng nữa? Ý anh là sao?”
Khả Hân tuy vẫn ngại, nhưng cô vẫn muốn biết một tháng nữa mà anh nói là cái gì.
Mặc Lăng Vũ nhẹ nhàng vuốt má cô, sau đó lại cười tươi nói:
“Ừm, một tháng sau bọn anh sẽ thẳng tay lật đổ chế độ cai trị của Mặc Lăng Vũ trên cái thành phố này. Đến khi ấy, mọi chuyện đều đã được giải quyết ổn thỏa rồi thì anh rất muốn cưới em làm vợ.”
Nếu là người khác, nghe được lời nói của một vị tổng tài đẹp trai thế này chắc chắn sẽ nhảy cẫng lên vì vui sướng. Nhưng Khả Hân bây giờ ngoài nỗi lo lắng thì chẳng còn gì. Việc anh sắp sửa làm đây có nghĩa rằng cô sắp phải đưa ra lựa chọn giữa Nguyệt Chân và anh…
“Em sao vậy? Sao không thấy em vui chút nào thế?”
Thấy biểu cảm của mình quá lộ liễu thì nhanh chóng chỉnh lại sắc mặt, cô vuốt trán rồi giả vờ loạng choạng ngã vào lòng anh.
“Chắc do em say nắng rồi. Anh mau chóng đưa em về đi.”
Mặc Lăng Vũ vì lo cho cô cũng gấp gáp rời khỏi. Trước khi đi cũng không quên thanh toán bộ lễ phục kia trước để sau này tới ngày cưới, dành tặng cho cô. Sau đó hai người bọn họ nhanh chóng rời đi, để lại Sở Ninh vẫn còn ngẩn ngơ một mình. Cô ấy nhìn chằm chằm tấm ảnh của cố Ảnh Hậu - Vũ Thư Kỳ rồi khẽ rung mi mắt.
“A Kỳ, chuyện cô không thể làm được cô ấy đã làm giúp cô rồi. Cô ở trên đó… thấy rồi chứ?”
Sở Ninh như khóc như cười nhìn về nơi khoảng xa vô định, không biết cô ấy đang nghĩ gì, nhưng trông có vẻ vừa khổ tâm vừa mãn nguyện…
Một ngày trời cũng nhanh chóng trôi qua, thời điểm Mặc Lăng Vũ trông chờ cuối cùng cũng tới, khi trời bắt đầu tối cũng chính là thời điểm anh hành động.
Anh sửa soạn kĩ càng rồi chỉnh trang quần áo trước tấm gương lớn, sau đó lại lấy món đồ mình giấu trong ngăn bàn ra, bên trong là một cái nhẫn vô cùng cao quý. Anh định rằng sẽ tặng cho Khả Hân vì ngày hôm nay là thời điểm thích hợp để anh nói lời cầu hôn. Nghĩ tới đây, anh không thể lý trí mà cười một cách ngu ngốc. Trong đầu anh đã hiện ra vô vàn viễn cảnh tươi đẹp sắp tới.
“Cô ấy sẽ lập tức đồng ý, hay ngập ngừng một lúc rồi mới đồng ý? Liệu cô ấy có khóc vì vui mừng hay không? Hay cứ thế mà ôm lấy mình nhỉ?”
Mặc Lăng Vũ không phải dạng người thích mơ mộng, nhưng ngay giây phút này đây anh lại không thể ngăn nổi trí tưởng tượng bay xa.
Anh cười ngây ngốc một lúc thì bị Khả Hân bất ngờ xuất hiện cắt ngang.
“Anh sao lại đứng đó cười với cái gương vậy? Đừng nói là anh thấy mình quá đẹp trai nên tự phụ nhé?”
Khả Hân mặc một chiếc váy trắng tinh trễ vai, đứng ngay ở cửa nhíu mắt nhìn hành động kì cục của anh. Cô chẳng hiểu anh có chuyện gì mà vui vẻ như thế.
Mặc Lăng Vũ nghe thấy giọng cô thì giật mình giấu đồ đi.
“Haha, đúng vậy. Anh chính là thấy mình rất đẹp trai, thấy mình rất hợp với em đấy.”
Khả Hân dường như đã chú ý tới vật Mặc Lăng Vũ đã giấu đi, thế nên cô định hỏi.
“Anh giấu cái…”
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị Mặc Lăng Vũ một lôi hai kéo đi.
“Muộn giờ rồi chúng ta mau đi thôi.”
Sau đó anh kéo Khả Hân xuống xe, ban đầu vốn định cứ thể chở cô đi, sau đó anh lại nghĩ lại, anh lấy một tấm lụa mỏng rồi định bịt mắt cô lại.
“Anh làm cái gì vậy?”
Cô bất ngờ bị bịt mắt thì liền nói.
“Suỵt, đừng nói gì cả. Em cứ tin anh. Sau đó em sẽ bất ngờ lắm đấy.”
Sau đó Mặc Lăng Vũ đưa cô đi tới một nơi bí mật…