Ai ngờ Lâm Hữu Triết lại ngông nghênh, dám dung túng cho đàn em của mình hành hung người trước mặt đàn em thân cận này.
Tên đàn em thân cận đó hung hăng trợn mắt nhìn Long Diệu, sau đó đi thẳng đến trước mặt Lâm Hữu Triết: “Tôi đã đích thân đến đây mà anh còn dám hành hung giết người, anh đúng là coi trời bằng vung”.
Lâm Hữu Triết liếc nhìn anh
ta, hoàn toàn không có hứng thú nói chuyện với anh ta.
Anh xoay người định đi, người thanh niên đó tức giận túm lấy vai Lâm Hữu Triết.
“To gan!”
Long Diệu bước đến hất tay thanh niên đó ra: “Anh là ai, mau nói tên ra đi!”
Địa vị mười chiến tướng của Thiên Cung ở Hạ Quốc tương đương với một thiếu tướng.
Nếu không phải đang ở trước mặt Lâm Hữu Triết, Long Diệu phải kiềm chế mình lại thì
chỉ với khí thế thiếu tướng của anh ta cũng có thế khiến nhiều quân nhân cảm thấy lạnh sống lưng chứ không phải để người ta xem thường như vậy.
“Hai người các anh chết chắc rồi!”
Thanh niên đó không chỉ không nói tên mà ngược lại còn cười nhạo hai người.
“Đúng là con sâu làm rầu nồi canh, thanh danh của bọn này bị đám người lưu manh các anh làm hỏng rồi”.
Long Diệu đang muốn cãi lại thì Lâm Hữu Triết bình thản
nói: “Long Diệu, đừng cãi nhau với anh ta, tôi đã biết cấp trên của anh ta là ai, hôm khác tôi sẽ đích thân đến chào hỏi”.
“Vâng thưa anh Lâm!”
Long Diệu cung kính đáp, sau đó cảnh cáo nhìn người thanh niên rồi rời đi với Lâm Hữu Triết.
“Cậu không thể để chúng đi như thế chứ”.
Lâm Thiên Kiếm bước đến nói với thanh niên đó.
“Tôi làm thế nào cần anh dạy bảo à?”
Người thanh niên liếc nhìn hắn, không kiên nhẫn nói: “Thực lực của người đó rất mạnh, nếu tôi ép buộc giữ anh ta lại thì có thể sẽ phải tốn một phần công lực”.
“Các anh cũng đừng vội, dù sao người tên Lâm Hữu Triết này cũng đã nói ngày kia muốn tìm nhà họ Lâm các anh tính sổ đó, đến lúc đó giải quyết rõ ràng với anh ta là được”.
Dứt lời người thanh niên không quay đầu lại mà rời đi luôn, tất nhiên là đi báo lại tình hình với cấp trên của anh ta.
Một bên khác, Lâm Hữu
Triết không quay lại nhà họ sở nữa.
Trước khi giải quyết xong chuyện của nhà họ Lâm, anh có quan hệ càng gần với nhà họ sở thì càng dễ kéo thù hận lên đầu nhà họ Sở.
Anh không muốn sở Hạ Vũ bị liên lụy vì anh, tạm thời giảm bớt số lần gặp cô, dù sao sau này cũng có nhiều thời gian.
“Anh Lâm, đã hoàn tất thủ tục mua căn nhà lúc trước anh muốn rồi, ở vị trí cao nhất trên núi Long Đằng”.
Long Diệu vừa đi phía sau
Lâm Hữu Triết vừa báo cáo.
“Tốt, bây giờ có thời gian, chúng ta đi xem thử”.
Suy nghĩ một hồi, Lâm Hữu Triết quyết định đi xem nhà trước.
Muốn cưới sở Hạ Vũ thì không thể dùng phòng tổng thống ở khách sạn Đông Hoa làm phòng tân hôn được, như thế không hợp lý, thế nên anh bảo Long Diệu mua giúp anh một căn biệt thự.
Nhưng không ngờ tên này vung tay xa xỉ như thế, mua luôn cả khu đất đắt nhất ở Giang
Thành. Lâm Hữu Triết bỗng nhớ đến nghĩa trang nơi bố mẹ anh yên nghỉ cách nơi này chỉ mười phút lái xe.
Thảo nào Long Diệu lại muốn mua nhà ở đây, tên nhóc
này vẫn rất tinh tế.
“Long Diệu, đưa tôi đến nghĩa trang trước”.
Lâm Hữu Triết nói.
Long Diệu chắp hai tay lại lập tức đồng ý.