Trần đời này có kẻ điên là Diệp Viễn. Thánh dành cả đời để nghiên cứu linh dược, cả một đời điên đảo tìm tòi về thứ linh dược ấy. Hắn vượt ngàn khó, lên rừng tìm những loại linh dược quý về làm thuốc. Đã rất nhiêu lần, hắn đánh liều cả tính mạng chỉ để bảo vệ thứ thuốc mà hắn đã dắp tâm tạo ra.
Người truyền tai hắn là kẻ bệnh hoạn, làm ra những loại thuốc độc có thể giết chết một con người. Nói hắn điên? Hắn chấp nhận được. Nói hắn bất tài? Đợi hắn tạo ra được thứ thuốc quý chữa bách bệnh thì biết được hắn bất tài hay không. Nhưng dám nói thuốc hắn làm ra đều là độc? Hắn lập tức đem số thuốc ấy mà đổ vào miệng kẻ đó, cho họ sặc mà chết. Cả đời này hắn vì những nghiên cứu từ bé của hắn mà cam chịu miệng đời, họ muốn truyền gì thì truyền, hắn không quan tâm. Công sức của hắn, vất vả lắm mới tạo ra được một loại thuốc, đừng ở đó mà chà đạp hỡi miệng đời kia.
Họ đã ghét ta, thì dù ta có thở họ cũng ghét, dù ta có cố chứng tỏ họ cũng nhẫn tâm chà đạp nên nó một cách không thương tiếc. Sống vì mình chứ không có sống theo ý của người khác, thoải mái làm những gì mình muốn, không cần phải nghe theo ai hết, ý định của mình, là do mình tự lên định kiến.
Bình luận truyện