Ngày tiếp theo, tất cả mọi người trong Quân Trúc uyển đều cảm giác được Tô Nhược U khác biệt, quanh nàng như có loại không khí vui vẻ, khác biệt lớn với con người luôn đối xử nhẹ nhàng với mọi người trước đây, là một loại vui sướng phát ra từ nội tâm, chỉ cần nàng ở nơi nào, không khí nơi ấy đều nhiễm sự vui vẻ của nàng.
Tất cả mọi người đều bàn tán, nguyên nhân chắc chắn là do hai tiểu thiếu gia. Dù sao, thế nhân đều biết, Bùi gia mấy đời đơn truyền, thiếu phu nhân vừa gả vào cửa, tuy xuất thân thương hộ, bị mọi người chê cười nhưng cũng không vì vậy mà chịu thua kém, vừa vào cửa đã mang thai, cách một năm đã sinh cho Bùi gia hai tiểu công tử, thật là công lao vô cùng lớn.
Toàn bộ Bùi phủ ai ai cũng biết, chủ tử quý giá nhất của bọn họ đang ở trong Quân Trúc uyển, mặc dù thiếu gia không có trong phủ, nhưng là không ai dám làm càn đâu, mà ngay cả phu nhân trước kia không thích thiếu phu nhân, không phải bây giờ cả ngày đều chạy đến Quân Trúc uyển hay sao, hiện tại thiếu phu nhân vui vẻ, không cần nói ai cũng biết lý do.
Mà người biết rõ chân tướng sự thật, ngoài Thiên Nhất và Thiên Nhị là hai hộ vệ riêng được Bùi Hạo đặc biệt an bài bảo vệ Quân Trúc uyển, thì cũng chỉ có Thanh Nhạn biết, Thanh Nhạn thấy thiếu phu nhân nhà mình vui vẻ, tinh thần tốt hơn trước rất nhiều, mọi lo lắng đều được giải tỏa, nàng cũng từ từ yên tâm.
Hai cục cưng mới sinh, ngoại trừ ngủ, chính là ăn, ăn xong rồi lại ngủ tiếp, hơn nữa cả Bùi phủ đều rảnh rỗi, cả đám người và hai bà vú luôn trông nôm bên cạnh chúng, Tô Nhược U không cần bận tâm chút nào cả. Cả ngày hôm nay nàng còn chưa xuống giường, thời gian ở cữ là một tháng, không được ra gió, nhưng tháng tư trời đã nóng hơn, sáng sớm và buổi tối thì còn đỡ, không quá nóng bức như buổi trưa, lúc mặt trời lên cao, cho dù Tô Nhược U ở trong phòng, mặt trời không chiếu tới, nhưng nóng bức thế này, nàng cũng không chịu nổi.
Trong phòng, toàn bộ đều là do Vương ma ma sắp xếp, chậu băng bị cất đi, ngay cả cửa sổ cũng đóng kín chỉ mở đúng một góc nhỏ thông khí, nàng thật nhức đầu vì không biết xử lý sao, cũng may Vương ma ma còn cho người giúp nàng lau người liên tục, chẳng qua là phải dùng nước ấm!
Sau khi Bùi Hạo đi, nàng chơi với hai cục cưng, khi chúng ngủ thì được bà vú ôm về phòng, nàng mới nghỉ ngơi.
Tô Nhược U dùng đồ ăn sáng đơn giản, tiếp đến uống dược thiện do Vương ma ma chuẩn bị riêng để nàng điều dưỡng thân thể trong những ngày ở cữ, cái mùi vị đó, Tô Nhược U nhớ lại là bụng lại muốn phun ra, không phải khó uống bình thường đâu! Có điều, Tô Nhược U cũng biết Vương ma ma muốn tốt cho mình, cho nên, cho dù là khó uống đi nữa, Tô Nhược U chưa từng ba đẩy bốn chối, đương nhiên cái vẻ mặt " Khổ đại thâm cừu" tiếp nhận bát thuốc, rồi ngửa cổ uống một hơi, dáng vẻ "Chết sớm siêu sinh sớm", "Đau dài không bằng đau ngắn " kia của nàng, Vương ma ma nhìn thấy mà buồn cười không thôi. Nhưng bà cũng không quên bảoThanh Loan chuẩn bị một ít mứt quả đến cho Tô Nhược U.
Tô Nhược U dùng dược thiện xong, nàng nằm xuống nghỉ một lát, bất tri bất giác đã ngủ mất, tối qua nàng ngủ trễ, lại ngủ trong lo âu, luôn sợ hãi mình vừa tỉnh mọi thứ chỉ là giấc mơ, chứ hắn vốn dĩ đâu có trở về, cứ như vậy mãi mới ngủ được, sáng sớm lại bị ai kia ép tỉnh. Giờ đã nhận được lời hứa của hắn, nàng không còn bất an lo sợ nữa mà thả lỏng chính mình ngủ say.Bởi vậy, dùng xong bữa trưa, dù cố gắng thế nào nàng vẫn không ngủ được, vậy thì làm sao bây giờ? Vương ma ma canh phòng nàng rất nghiêm ngặt, nửa bước cũng không lọt qua mắt bà, ngay cả sách cũng không được đọc lâu, nhàm chán cực kì, nàng giương mắt nhìn đỉnh màn, nàng vốn cũng muốn nghe lời Vương ma ma, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tinh thần đang phấn chấn, nàng hoàn toàn không tĩnh tâm được.
Tô Nhược U nằm ở trên giường, nàng bắt đầu nhớ lại, nhớ đến từng thời khắc người kia trở về vào tối qua, vòm ngực ấm áp, nụ hôn nồng nhiệt, cái thứ cực nóng, sự ẩn nhẫn và lời hứa hẹn nữa...
Làm sao bây giờ? Tô Nhược U chỉ muốn gặp ai kia ngay lập tức. Nàng cũng chưa từng nghĩ mình cũng sẽ có một ngày như thế này, nhớ một ai đó, thời thời khắc khắc đều muốn ở bên!
Tô Nhược U biết, dáng vẻ này của nàng, không hợp phép tắc của một quý phu nhân, cũng không phải là điều mà một thê tử hiền lành nên làm. Nhưng nàng không khống chế được suy nghĩ của mình, mà hắn cũng không ngại đâu nhỉ?
Mà sáng sớm, vừa rời đi, Bùi Hạo đã xuất hiện ở Tam nguyên, vẫn là Hải Đường các như cũ."Đại ca, huynh tới lúc nào? Về phủ thăm đại tẩu rồi chứ? Hai đại chất tử của ta thế nào, trông giống ai thế?"
Chỉ thấy một người ngồi ngay ngắn bên trái của Bùi Hạo, một thân cẩm bào màu xanh nhạt, khí thế hiên ngang, toàn thân tản ra khí chất thư sinh hoàn toàn khác biệt với Bùi Hạo, nhưng nếu nếu không có nụ cười ngây ngô đáng ghét trên mặt thì càng thuận mắt hơn, người này không thể nghi ngờ chính là ông chủ giấu mặt của nơi này, hơn nữa còn là một trong "Kinh thành tam hại" của chúng ta ---- Lý Dụ, Lý Nhị thiếu hay sao?
Mấy ngày trước Lý Nhị thiếu vừa mới trở thành anh em cột chèo với Bùi Hạo, đúng thời điểm quan trường rộng mở, chiều hôm qua Bùi phủ có hai chắt trai, sáng sớm hôm nay đã sai người báo cho Vĩnh Định Hầu phủ biết nên Lý Dụ mới biết tin tức sớm thế.
Tuy rằng Bùi Hạo vui mừng có Lân nhi, nhưng Lý Nhị thiếu lại không hâm mộ, y vừa mới thành thân, y còn muốn hưởng thụ cuộc sống hai người cùng tiểu nương tử. Mà đứa nhỏ cũng không gấp gáp lắm, nhà bọn họ thiếu cái gì chứ tôn tử là không thiếu đâu nhé.
Nhắc tới tiểu nương tử và hai cục cưng nhà mình, vẻ mặt nghiêm trang của ai kia trong nháy mắt trở nên dịu dàng không ít, giống như gió xuân ấm áp, "Ta đã thăm nàng, đại tẩu của đệ tốt lắm, hai cục cưng cũng khỏe mạnh, còn giống ai, con của Bùi Hạo ta, đương nhiên phải giống ta!"
Nghe xong, Lý dụ nghiến răng ken két, ai chả biết huynh có nhi tử, có gì đặc biệt hơn người đâu? Con trai của huynh không giống huynh, cũng có thể giống đại di của ta mà!
"Tuyết nhi nói chiều nay nàng phải đến thăm đại tẩu và hai đại chất nữa." Bỗng nhiên, y đổi đề tài, "Lại nói tiếp, đại ca, huynh không đơn giản chút, chỉ mới một khoản thời gian, mà đại tẩu đã sinh cho huynh hai tiểu tử mập mạp rồi!"
Nghe lời tâng bốc của Lý Dụ, Bùi Hạo kiêu ngạo tự hào đáp: " Dĩ nhiên, do ta trẻ trung, mạnh mẽ, bách phát bách trúng!"