Bạn đang đọc truyện Tuế Tuế Vinh Quang của tác giả Chi Ức.
Phụ thân mang về cho ta một dưỡng mẫu, dưỡng mẫu đối xử với ta rất tốt, bà ta nói muốn đối đãi với ta như nữ nhi ruột thịt.
Nhưng ta lại nghe được tiếng lòng của bà ta:
[Hệ thống, chắc đây là dưỡng nữ ta cần phải công lược phải không? Chỉ cần ta công lược được nàng thì hai cha con bọn họ sẽ phải cầu xin ta quay lại nhỉ!]
Đêm đó ta có một giấc mơ từ kiếp trước.
Trong mộng, dưỡng mẫu mang ta vào thành, trước mặt Hoàng đế và tiểu công chúa, nàng ta nâng ta lên cao, còn hành xử thân mật với phụ thân ta.
Tiểu công chúa ghen tuông, quỳ xuống ôm lấy dưỡng mẫu, gọi mẫu phi, còn nói nàng ta biết sai rồi, muốn mẫu phi ôm một cái.
Hoàng đế cũng đỏ hốc mắt, khóc lóc cầu xin dưỡng mẫu tha thứ.
Dưỡng mẫu lập tức bỏ ta lại, cao hứng muốn hồi cung cùng bọn họ, để mặc ta cầu xin bà ta đừng đi, bà ta lại cười lạnh:
“Ngươi chỉ là công cụ để ta khiến đôi tra phu nghịch nữ kia hối hận mà thôi! Ngươi còn tưởng rằng ta muốn làm mẫu thân của ngươi sao? Cút ngay!”
Bà ta hồi cung được phong làm Hoàng hậu, mà cùng ngày hôm đó, phụ thân bị vị Hoàng đế ghen tuông dìm chết ở trong nước.
Mà ta từng ‘đoạt’ mẫu thân cùng tiểu công chúa nên bị xe ngựa cán đứt hai tay hai chân.
Tiểu công chúa chỉ vào ta, nói: “Mẫu hậu, người thương nàng hay thương ta?”
Dưỡng mẫu cưng chiều dỗ dành nàng ta: “Con là bảo bối thân sinh của ta, còn con nhỏ kia chỉ là rác rưởi mẫu thân nhặt trên mặt đất mà thôi.”
Ta bừng tỉnh từ trong mộng, dưỡng mẫu nghèo túng đang cầm một khối bánh ngọt lấy lòng ta.
Ta lại nghe thấy tiếng lòng của bà ta:
[Đây chính là bánh ngọt ta cố ý mang theo từ trong cung, chỉ cần tiểu dã chủng này ăn xong thì nó nhất định sẽ nhận ta làm mẫu thân!]
Bình luận truyện