Phàm là có người muốn lôi kéo hắn thi thố ngâm thơ thì kiểu gì cũng bị hắn tìm cớ khước từ. Vì thế, Dung Lạc vẫn nghĩ Mộ Phù Sanh mà coi nhẹ thì chứng tỏ con người hắn rất vô vị. Cũng vì duyên cớ ấy mà tới tận bây giờ, rất ít người biết, một Mộ Phù Sanh tài học uyên thâm trong mắt mọi người, dù bản lĩnh cứu người thật khiến người ta bội phục, nhưng về ngâm thơ đoạn cú hắn lại chẳng am hiểu một chút nào.
Năm Dung Lạc mười bốn tuổi, Dung phu nhân ly thế, Dung Tiên Cảnh đau thương, lại vô cùng tưởng nhớ người thê tử đã mất, ông liền mang Dung Lạc rời khỏi thành Phụng Dương chuyển đến định cư tại quê hương của mẫu thân Dung Lạc là Nam Nhạc. Đến khi lớn lên, cái gì hắn cũng biết, cũng hiểu, nhưng vẫn không thể tin được sự thật ác nghiệt đó.
Gặp được người là duyên phận của ta, yêu người là do ta chọn, không phải do người phụ bạc mà ta hận người. Là vì người biết ta yêu người lại đối tốt với ta hết lần này đến lần khác, khiến ta ngộ nhận, khiến trái tim không còn hơi ấm chôn vùi dưới bão tuyết của cuộc đời.
Bình luận truyện