Hôm ấy, một chiều thu ảm đạm, ngàn lau xạc xào, lá vàng rơi rụng, trong rừng tiếng quạ kêu sương. Ánh tà dương vàng vọt chiếu xuống núi rừng mờ sương khói càng tăng thêm sự não nùng…Từ đâu đây, xa gần chợt vẳng đến tiếng tiêu réo rắt như khóc thương, hờn oán, tiếng tiêu vang lên dìu dặt trong cảnh chiều tà khiến người ta phảI thảm sầu! Lần theo tiếng tiêu tìm đến, chỉ là một nam hài tử mớI hơn mười tuổI ! Ngồi bên một gốc cây đã rụng hết lá, trơ cành vớI cây ngọc tiêu trên môi.
Bình luận truyện