Hắn rời đi để mong muốn thoát khỏi đau thương .Vốn tưởng rằng lòng đã chết, lại bị đốt thành tro, nghiền thành bụi,một thân tàn tạ, vẫn không thể dời ánh mắt ra khỏi người ấy. Tâm trí , trái tim , tất cả đều đã khắc sâu hình bóng của người ấy. Đáng tiếc thay, thâm tình lại không thể kéo dài mãi mãi.
Có những chuyện không phải chỉ cần nhắm mắt là có thể quên hết... Mà sư phụ hắn từ lâu cũng đã biết, chính mình ngoại trừ người ấy, không thể có ai khác... Xa cách 10 năm trời , gặp lại nhau với một cảm xúc trốn tránh, xúc động. Hàn Băng ngạc nhiên , Như Tuyên khóc rồi. Chỉ một giọt lệ, từ khóe mắt rơi xuống, đọng trên mặt Bách Lý Hàn Băng. Sư phụ hiểu rõ, Như Tuyên luôn muốn là người mạnh mẽ, không bao giờ khóc . Cảm xúc vỡ oà khi biết hắn khóc với mình :"Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi chết.", Như Tuyên nhẹ nhàng nói…
Bình luận truyện