Tôi biết anh trong một ngày mưa bất chợt của mùa đông se lạnh! Cái lạnh se se làm lòng tôi cảm thấy cô đơn quá đỗi! Anh đến bên tôi nhẹ nhàng như cơn gió thoảng khẽ mỉm cười rồi vội lướt qua. Tôi nhớ như in ngày đó thời áo trắng, tà áo dài cắp sách bước từng bước chân nhẹ nhàng và thuần khiết.
Đang đi bộ trên vỉa hè có nhiều tán cây nối liền theo dãy, từ màu nắng điểm xuyến những ánh sáng xuyên qua kẻ lá in hằng trên mặt đất đang dần dà chuyển mình thành một màu buồn của chiều mưa lạnh lẽo, đơn côi! Tôi chạy nhanh đến một hiên nhà gần đó để tránh cơn mưa bất chợt, và ở đó...
Tôi gặp anh! Anh cũng như tôi vào hiên nhà để tránh né cơn u uất của trời, mưa càng ngày càng nặng hạt thêm thôi, gió cùng mưa hòa nguyện làm một ào vào người cả hai chúng tôi. Người tôi lạnh quá run lên bần bật, anh xoay người mỉm cười nhìn tôi. Ôi! Đôi mắt đẹp quá nhưng nó mang theo cái gì đó sâu thẳm xa xôi, người xưa thường nói: "Đôi mắt buồn là đôi mắt đẹp." Giờ thì tôi hiểu câu nói ấy rồi. Mắt của anh long lanh nhưng cứ thoang thoảng hướng nhìn xa xăm lắm cứ như ánh mắt ấy chỉ hướng mãi về một hình bóng nơi đâu, nhưng chỉ đứng chờ trong sự vô vọng mà thôi! Đôi môi anh mỉm cười rất đẹp, nụ cười của anh tươi như hoa mới nở ngày đầu xuân, như kiểu người ta hay gọi: "Cười tỏa nắng" í!
Bình luận truyện