Trùng Sinh Thế Gia Tử

Chương 234: Lần này Chu Thần thông minh



Cúp điện thoại, Trương Sở Bân cũng trở nên trầm tư. Nói thực, Trương Sở Bân thực sự thấy ngưỡng mộ đấy. Các cán bộ phía dưới huyện Lê không sờ tới trọng điểm, nhưng thông qua Lưu Văn Thanh, Trương Sở Bân cũng đã hiểu được một chút. Lớp bồi dưỡng cán bộ thanh niên trường Đảng khu tự trị lần này có thời gian một năm, mặc dù dài thì có dài một chút, nhưng cũng không phải bắt buộc cả ngày. Ngoài ra, cấp bậc và thời gian đều được cân nhắc vừa khớp, đây chính là điều dự báo trước cho việc cất nhắc của Nhiếp Chấn Bang rồi.

Lúc này, nếu có thể được đổi thì Trương Sở Bân thậm chí còn tự nguyện đổi chức Bí thư Huyện ủy này cho Nhiếp Chấn Bang, sau đó mình đi lớp cán bộ thanh niên. Nghĩ lại, một cán bộ cấp Cục trưởng lại kẹp trong một lớp học toàn những người cấp Phó Giám đốc Sở, cái này ở về sau, sẽ là một mạng lưới quan hệ không biết lớn đến đâu nữa.

Quan trọng hơn là, với cấp Cục trưởng mà tham gia vào lớp cán bộ thanh niên cấp phó Giám đốc Sở, điều này đã thể hiện mức độ coi trọng của Ủy ban nhân dân Đảng ủy khu tự trị dành cho Nhiếp Chấn Bang. Nói cách khác, trong mắt lãnh đạo Đảng ủy khu tự trị, Nhiếp Chấn Bang đã ngang hàng với cấp phó Giám đốc sở rồi.

Tốc độ của Nhiếp Chấn Bang rất nhanh, cho dù một tối không ngủ nhưng đối với Nhiếp Chấn Bang mà nói, căn bản không là vấn đề. Trong thời gian ở đoàn Lão Hổ, không ngủ là chuyện thường. Chỉ có một đoạn thời gian như vậy, Nhiếp Chấn Bang vẫn là có thể kiên trì được.

Huống hồ sau khi nhìn thấy những nhà vệ sinh xa hoa trong toàn huyện đó, Nhiếp Chấn Bang lửa giận ngút trời, đâu có lòng dạ nào ngủ nữa.

Từ Ủy ban nhân dân huyện đến trụ sở Huyện ủy, chẳng qua cũng chỉ cách có mấy bước chân, không đến hai phút, Nhiếp Chấn Bang đã đi vào phòng làm việc của Trương Sở Bân.

Lúc này, Trương Sở Bân cũng đích thân từ trong phòng ra đón. Thấy Nhiếp Chấn Bang hai mắt đỏ ngầu, sớm như vậy đã xuất hiện ở huyện Lê, Trương Sở Bân cũng biết Nhiếp Chấn Bang sợ là tối qua liền trở về. Cái kiểu liều mạng này cũng khiến Trương Sở Bân trong lòng có chút khâm phục, ít nhất trong sự phát triển của huyện Lê, mình so với Nhiếp Chấn Bang vẫn là kém hơn chút.

Tự mình rót cho Nhiếp Chấn Bang một chén trà, Trương Sở Bân cũng cười nói:

- Chấn Bang à, cậu một tối không ngủ rồi, sức khỏe là quan trọng. Nếu không, cậu đi nghỉ ngơi chút đi, ngày mai chúng ta lại thảo luận, thế nào?

Nhiếp Chấn Bang lắc đầu, uống một ngụm trà, nhuận cổ họng một cái. Sau khi trở về, đừng nói là chuyện không ngủ, đến cơm sáng Nhiếp Chấn Bang cũng chưa ăn, trà cũng chưa uống ngụm nào. Lúc này, sau khi ngồi xuống mới thực sự có cảm giác đói. Tuy nhiên, sự việc quan trọng, Nhiếp Chấn Bang nói:

- Bí thư Trương, tôi không sao cả. Một ngày hai ngày vẫn là có thể kiên trì được. Tôi muốn trước tiên trao đổi với anh một chút, buổi tối trở về bù lại là được rồi.

Tiếp đó, Nhiếp Chấn Bang sau khi trầm ngâm một lúc, nhẹ giọng nói:

- Bí thư Trương, tôi nhận được điện thoại từ thư ký Dịch Quân của tôi, cho nên giờ tôi mới từ thành phố Ô trở về gấp. Ủy ban giáo dục huyện bên này, đồng chí Hoàng Bình An đã lạm dụng chức quyền, chi tiêu công quỹ để xây dựng mấy chục cái nhà vệ sinh công cộng xa hoa ở khắp các trường học trong toàn huyện với cái lý do là xây dựng công trình đại diện, thực hiện công tác hình tượng. Chắc anh chưa đi xem. Nhà vệ sinh này được xây dựng, sửa chữa còn xa hoa hơn so với phòng dạy học, so với trụ sở Ủy ban nhân dân Huyện ủy chúng ta nữa. Đối với đồng chí Hoàng Bình An, ý kiến của tôi là, lập tức cách chức. Lấy Huyện ủy đứng đầu, do Ủy ban kỷ luật huyện thành lập tổ điều tra, làm một cuộc tra xét nhằm vào tất cả những trường học trong toàn huyện. Sau đó sẽ căn cứ theo con số tài chính bị lãng phí rồi quyết định mức độ xử lý đối với Hoàng Bình An.

Ngừng một chút, Nhiếp Chấn Bang tiếp tục nói:

- Ngoài ra, đối với Phó Chủ tịch phân quản khoa học giáo dục văn hóa y tế, đồng chí Ba Nhã Nhĩ, tôi kiến nghị, lấy danh nghĩa ban lãnh đạo Ủy ban nhân dân huyện Huyện ủy, báo cáo lên Ủy ban nhân dân Thành ủy, truy cứu trách nhiệm lãnh đạo của đồng chí Ba Nhã Nhĩ.

Nghe thấy lời nói của Nhiếp Chấn Bang, Trương Sở Bân cũng sửng sốt. Nhiếp Chấn Bang đây là muốn hạ độc thủ sao. Tạm thời cách chức điều tra, còn để Ủy ban kỷ luật mang danh nghĩa đứng đầu điều tra, đây là muốn đưa người vào chỗ chết mà. Mấy chục nhà vệ sinh xa hoa, trước tiên không nói Hoàng Bình An có được lợi gì hay không trong đó, nếu có thì đó chính là đợi ngồi tù. Cho dù không có, sợ là cái vị trí lãnh đạo này cũng làm tới cuối rồi. Còn về Ba Nhã Nhĩ, mặc dù không giáng chức, những chắc chắn sẽ phải chịu xử phạt, ít nhất một tội danh lãnh đạo quản lý bất lực sẽ treo trên đầu. Hơn nữa, nếu đến mức cảnh báo trong Đảng hoặc là ghi chép lại hành vi xử phạt, vậy thì con đường chính trị của Ba Nhã Nhĩ cũng đến đây là chấm dứt.

Có điều, Trương Sở Bân lúc này cũng không có làm gì để bảo toàn cho Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An. Hai người này gần đây quan hệ với Triệu Côn Luân rất gần gũi. Từ sau khi Nhiếp Chấn Bang rời huyện Lê, mấy người này liền nhảy nhót điên lên rồi. Cùng với Phó Chủ nhiệm Ủy ban quản lý khu kinh tế mới Cao Viễn Sơn, nếu không phải là có chính mình ngồi trấn thủ, huyện Lê sợ là không còn bộ dạng như bây giờ. Bây giờ, Trương Sở Bân lại thấy rất rõ, sự phát triển của huyện Lê càng tốt thì chỗ lợi của mình càng lớn. Nếu thực sự muốn xa lánh Nhiếp Chấn Bang, sợ là, tiền đồ của mình cũng chấm dứt rồi.

Lập tức, Trương Sở Bân cũng gật đầu nói:

- Chấn Bang à, tôi đây cũng không có ý kiến. Tôi thấy có thể mời đám người Bí thư Tạ, Bí thư Tôn đến thảo luận một chút.

Chính lúc Nhiếp Chấn Bang đang thảo luận với Trương Sở Bân xử lý thế nào thì trên quốc lộ đi thành phố Bá Châu, một chiếc Santana cũng đang chạy như bay.

Bên trong, Ba Nhã Nhĩ sắc mặt âm trầm, vết thương trên đầu cũng được băng bó sơ qua ở bệnh viện. Bên cạnh, Chủ nhiệm Ủy ban giáo dục Hoàng Bình An có chút cảm giác lo sợ bất an.

Trong xe một mảnh im lặng. Lần này Nhiếp Chấn Bang đột nhiên trở về, hoàn toàn khiến cho người ta có cảm giác trở tay không kịp. Sự phẫn nộ lớn như vậy là trước nay chưa từng có. Nhiếp Chấn Bang làm như vậy hoàn toàn là trở mặt không cần nữa, khiến cho người khác có cảm giác sẽ bị chỉnh tới chết.

Hoàng Bình An có chút bất an. Giờ phút này, sau khi chứng kiến sự tức giận của Nhiếp Chấn Bang, sự phẫn nộ của dân chúng, Hoàng Bình An bắt đầu sợ hãi. Chính mình chỉ là một cấp trưởng phòng, trong cuộc đấu tranh tiếp theo, rất có khả năng mình sẽ thành vật hy sinh.

Trầm mặc một lúc, Hoàng Bình An nhỏ tiếng nói:

- Chủ tịch huyện, anh xem Phó Chủ tịch thành phố Chu bên này…

Ba Nhã Nhĩ không đợi Hoàng Bình An nói hết câu, liền cắt ngang lời nói của Hoàng Bình An, trầm giọng nói:

- Lão Hoàng, anh bây giờ đừng nói cái gì Phó Chủ tịch Chu nữa. Chuyện này Phó Chủ tịch Chu lúc đó đúng là đã nói qua, công tác giáo dục của huyện Lê phải đi hàng đầu toàn thành phố, thậm chí là đi đầu cả nước, trở thành ngọn cờ đại biểu. Tuy nhiên, Phó Chủ tịch Chu không có điểm mặt chỉ tên bảo Hoàng Bình An anh xây dựng sửa chữa nhà vệ sinh xa hoa như vậy, đợi lát nữa anh đừng có nói lung tung.

Ba Nhã Nhĩ cũng là lãnh đạo, đối với một số cách thức của lãnh đạo vẫn là mò thấy rõ. Phó Chủ tịch Chu Thần không nói phải xây dựng sửa chữa nhà vệ sinh, chỉ là đề cập đến một cách rất mơ hồ mà thôi. Nếu thực sự đem trách nhiệm đẩy đi, Phó Chủ tịch Chu đó tuyệt đối sẽ không thừa nhận. Hơn nữa, mình và Hoàng Bình An cũng xong rồi, không có sự ủng hộ của Phó Chủ tịch Chu, trong mắt Nhiếp Chấn Bang, đám người mình coi như là cái rắm.

Đây chính là sự nghiền ngẫm ý tứ của lãnh đạo ở trong quan trường. Đoán đúng thì lãnh đạo khen thưởng, thăng quan phát tài, đoán sai thì đó là chuyện nguy hiểm rồi.

Tóm lại, có thành tích thì có công lao của lãnh đạo, xảy ra vấn đề thì đó là trách nhiệm của mình. Nếu biết đường tự gánh lấy trách nhiệm thì lãnh đạo còn có thể quản anh. Còn nếu đẩy đi thì đó là danh tiếng xấu không ai quản.

Xe trực tiếp đi vào tòa nhà Ủy ban nhân dân thành phố Bá Châu. Nhân viên công tác của Ủy ban nhân dân Thành phố thấy bộ dạng của Ba Nhã Nhĩ thì đều ghé mắt nhìn.

Lúc này, chức vụ là quan trọng, không phải là lúc giữ hình tượng. Phòng làm việc của Chu Thần ở tầng bốn của tòa nhà văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố.

Nói thật, cái tầng này Chu Thần cũng không phải là thích.

Trong sở thích cá nhân về con số, Chu Thần rất phản cảm đối với con số bốn, nhưng cấp bậc mình đặt trong này, Phó Chủ tịch khác đều là phòng làm việc ở tầng bốn, Chu Thần cũng không còn biện pháp nào.

Ba Nhã Nhĩ vừa vào phòng làm việc của Chu Thần, lập tức cười nói:

- Thư ký Chu, Chủ tịch bây giờ ở đây không?

Ba Nhã Nhĩ, thư ký Chu Vượng của Chu Thần cũng có biết, đây là một mắt xích quan trọng ở huyện Lê của chủ tịch. Ngay lập tức, Chu Vượng cũng đứng lên nhiệt tình, ngạc nhiên nói:

- Lão Ba, anh làm sao vậy? Bị ai đánh đây?

Vừa nhắc tới chuyện này, Ba Nhã Nhĩ liền cảm thấy đen đủi. Lúc này nhớ đến, Ba Nhã Nhĩ cũng không ngừng hối hận, bị chủ tịch xã lão Mã, cái lão già bất tử đó đánh, đó là lấy bánh bao thịt đánh chó mà, một đi không trở về. Muốn cầm lấy lại được thì đúng là còn khó hơn lên trời. Làm không tốt, gây ra động tĩnh lớn, mình càng đen đủi thêm.

Lập tức, Ba Nhã Nhĩ cười khổ một cái, lắc đầu nói:

- Thư ký Chu, đừng nhắc nữa, bị một lão lưu manh đánh. Chủ tịch bây giờ có thời gian không? Có chút chuyện tôi muốn báo cáo với Chủ tịch. Rất khẩn cấp.

Vừa vào phòng làm việc của Chu Thần, Chu Thần liền mỉm cười ra hiệu ngồi:

- Chủ tịch Ba đến à, mời ngồi. Đầu anh làm sao vậy? Bị người ta đánh sao?

Ba Nhã Nhĩ lúc này cũng ngồi xuống, Hoàng Bình An cũng ngồi theo ở bên cạnh, mông ngồi vừa gần vừa xa, rất câu nệ. Trầm ngâm hồi lâu, Ba Nhã Nhĩ lập tức cũng mở miệng nói:

- Chủ tịch, chúng tôi phụ kỳ vọng của ngài rồi. Lần này, vấn đề công tác giáo dục của huyện Lê, xem ra là xảy ra chuyện rồi. Nhiếp Chấn Bang đột nhiên từ thành phố Ô trở về, vừa về liền đích thân xuống dưới địa phương thị sát trường học ở mấy xã thị trấn. Đối với những nhà vệ sinh mà chúng tôi làm, Nhiếp Chấn Bang rất tức giận. Bây giờ xem ý tứ của Nhiếp Chấn Bang, là chuẩn bị xuống tay với chúng tôi rồi.

Ngừng một chút, Ba Nhã Nhĩ tiếp tục nói:

- Chủ tịch, lần này là chúng tôi không làm tốt công tác, không thể lĩnh hội được tư tưởng chỉ thị của ngài, phạm sai lầm chủ nghĩa chủ quan. Mong Chủ tịch phê bình xử phạt.

Nhìn hai người trước mặt, Chu Thần cũng có chút tức giận. Đúng là người so người, tức chết đi được. Thủ hạ của Nhiếp Chấn Bang ai nấy đều khôn khéo có năng lực, còn thủ hạ của mình thì sao, nhìn thế nào cũng đều có cảm giác giống cái thùng cơm. Công trình nhà vệ sinh Chu Thần cũng là rất rõ, nói thực thì thực sự không ra làm sao, nhưng vốn để cho tinh thần Nhiếp Chấn Bang thêm loạn thêm tắc, Chu Thần cũng không để ý đến. Bây giờ thì hay rồi, Nhiếp Chấn Bang mới trở về thì hai người này liền sợ tới mức chạy thẳng lên thành phố. Lúc này, Chu Thần cũng có chút hối hận, sớm biết thế này thì nên nghe lời ông nội, bất luận phân quản công tác gì, có sự ủng hộ bởi nguồn tài chính mà mình mang tới, lại thêm có sự ủng hộ của thành phố Bá Châu, yên tâm làm công tác thì thành tích có thể nhanh chóng xuất hiện. Phía trước có Nhiếp Chấn Bang hấp dẫn tầm nhìn, thành tích của mình cũng có thể nhanh chóng trở nên yếu kém.

Nói thực, những lời như vậy, Chu Thần không phục. Chính vì vậy hắn mới có ý muốn tăng thêm chút phiền phức cho Nhiếp Chấn Bang. Nhưng Chu Thần không ngờ được, cá mình không trộm được lại còn khiến cho cả người toàn mùi tanh. Bây giờ Chu Thần cũng là cưỡi trên lưng hổ, tình thế khó xử rồi.

Bảo vệ? Bảo vệ thế nào đây, không có một đầu mối. Nếu như không bảo vệ, danh tiếng của mình cũng xấu rồi. Thuộc hạ vì Phó Chủ tịch Chu ông mà xuất đầu, bây giờ xảy ra chuyện ông lại vỗ vỗ tay, cái gì cũng mặc kệ, truyền ra ngoài sau này có người dám tin tưởng Phó Chủ tịch Chu ông sao? Còn có người dám đầu nhập vào trong hệ thống của ông sao? Bảo vệ, nhất định là phải bảo vệ. Có điều, bảo vệ cũng phân ra biện pháp hình thức. Chu Thần lúc này cũng đang trầm tư. Sau một lúc lâu, Chu Thần ngẩng đầu nhìn Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An, nói:

- Các anh về trước đi. Chuyện này tôi biết rồi, tôi sẽ xử lý. Cứ yên tâm, có tôi ở đây, trời không sụp xuống đâu.

Có lời này của Chu Thần, vẻ mặt của Ba Nhã Nhĩ rõ ràng thoải mái hơn nhiều. Xem ra, quyết sách vừa vào liền chủ động nhận sai lầm là đi đúng rồi, ít nhất Chu Thần cũng đã bày tỏ thái độ.

Có cái thái độ này, Ba Nhã Nhĩ liền không lo lắng nữa. Lúc này, đột nhiên muốn Chu Thần đưa ra quyết định rõ ràng thì hiển nhiên là không thể. Dù sao thì Chu Thần cũng chỉ là một Phó Chủ tịch thành phố, cho dù là Chủ tịch thành phố, hoặc là nhân vật số một thì cũng không thể đưa ra lời hứa hẹn một cách nhanh gọn, nhẹ nhàng được.

Lập tức, Ba Nhã Nhĩ cũng đứng lên, rất cung kính nói:

- Chủ tịch, vậy ngài bận việc đi. Chúng tôi không làm phiền ngài nữa.

Đợi sau khi Ba Nhã Nhĩ và Hoàng Bình An rời đi, Chu Thần liền lấy di động riêng ra, bấm một số, đợi một lúc sau, đầu dây bên kia một âm thanh truyền tới:

- Tiểu Thần à, sao lại nghĩ đến gọi điện cho tôi vậy.

Âm thanh trầm ổn, trong sự êm dịu lộ ra một sự tự tin và khí phách. Chu Thần lúc này cũng có vẻ ngoan ngoãn, cười nói:

- Anh Hoa, anh đang bận sao? Có một chuyện thực sự phải thỉnh giáo anh một chút. Người của em đã chọc giận thằng nhãi Nhiếp Chấn Bang này rồi.

- Vấn đề là, thawngf nhãi Nhiếp Chấn Bang này còn chiếm được đạo lý. Hiện tại, lão đệ của anh là em đây vô cùng khó xử. Anh Hoa, anh chỉ bao cho em một chút, em nên xử lý thế nào mới tốt?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv