Trùng Sinh: Ta Vinh Hoa Phú Quý

Chương 99: Ta giúp ngươi đả thông kinh mạch



"Vũ Văn đại nhân, bệ hạ triệu ngài cùng phu nhân vào cung diện kiến."

Vũ Văn gia là nhà của Vũ Văn Xung, nguyên soái uy vũ nhất Đại Nhạc. Vũ Văn Chí mỉm cười, lấy tiền ra mua chuộc vị thái giám :"Vương công công, ngài có biết vì sao bệ hạ lại đột nhiên cho gọi chúng ta không?" Vũ Văn Chí hỏi.

Vương Bảo Lộc trả lại tiền rồi nói với giọng phiền muộn :"Không phải là ta không muốn nói cho ngài biết, nhưng ta quả thực không biết ý của bệ hạ là gì. Nhưng ngài cứ yên tâm, bệ hạ trông bình tĩnh lắm."

Hối lộ thái giám không thành nên Vũ Văn Chí có vẻ hơi phật ý. Tuy bên trong không ngừng mắng mỏ nhưng bên ngoài vẫn giả vờ biết ơn :"Cảm ơn Vương công công. Ta cùng phu nhân sẽ lập tức vào cung gặp bệ hạ." Vũ Văn Chí nói.

"Vũ Văn đại nhân, ngài thật tốt. Ta bây giờ đi trước, sẽ đợi ngài ở cung điện." Vương Bảo Lộc nói.

"Vương công công, bảo trọng." Vũ Văn Chí nói.

Ngay sau khi Vương thái giám rời đi, Vũ Văn Chí lập tức đi tìm vợ mình, Trương thị.

"Sao đột nhiên bệ hạ lại triệu kiến chúng ta?" Trương thị đang được các tì nữ chuẩn bị y phục, bối rối hỏi. Dù năm nay đã gần bốn mươi nhưng trông nàng lại không hề già đi, vẫn còn giữ được nét xuân.

"Ta không biết. Vương Bảo Lộc hắn không muốn nói ra bất cứ điều gì. Hắn cũng đã trả lại số tiền mà ta đã đưa cho hắn." Vũ Văn Chí sắc mặt đen lại.

"Cái gì? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Trương thị sửng sốt, do dự không biết có nên tiếp tục thay y phục hay không.

"Dù có chuyện gì đi chăng nữa, chúng ta cũng phải vào cung ngay lập tức. Nhanh lên đi, lần này bệ hạ yêu cầu ta đưa nàng đi cùng, có khả năng bệ hạ sẽ hỏi chuyện nàng. Câu nào không trả lời được thì để ta." Vũ Văn Chí nói.

Trương thị hoảng sợ đáp lại. Sau khi thay y phục xong, nàng cũng Vũ Văn Chí vào cung.

Trong cung, bệ hạ nhìn bọn họ, mặt không chút cảm xúc.

"Bẩm bệ hạ, người cho gọi thần và phu nhân của thần là có việc gì sai bảo?" Vũ Văn Chí sau khi bí mật quan sát bệ hạ liền hỏi.

Trương thị đứng cúi đầu phía sau Vũ Văn Chí. Từ lúc bước vào đây hoàng thượng vẫn im lặng khiến nàng sợ hãi.

"Vũ Văn Chí, nhà ngươi có biết nguyên soái của ta ở đâu không?" Hoàng thượng ngồi trên ghế, chầm chậm nói.

Vũ Văn Xung? Vũ Văn Chí bối rối trả lời :"Hắn chắc là đang trên đường hồi kinh."

Hoàng đế dùng ánh mắt sắc bén nhìn Vũ Văn Chí một hồi rồi mới nói :"Xem ra ngươi cũng không biết hắn ở đâu."

"Bệ hạ, không lẽ hắn làm sai cái gì rồi sao? Nếu vậy, xin bệ hạ hãy niệm tình hắn bao năm qua cống hiến vì Đại Nhạc mà bỏ qua cho hắn." Vũ Văn Chí quý xuống nói.

Trương thị cũng vội vàng quỳ xuống.

"Ngươi không cần vội. Ta cũng không nói Vũ Văn Xung phạm sai." Hoàng đế đáp.

Vũ Văn Chí vội vàng nhận lỗi, đề nghị hoàng đế trừng phạt, cả Trương thị cũng vậy.

"Đứng dậy đi. Ta có chuyện muốn hỏi hai ngươi." Bệ hạ nói.

Vũ Văn Chí cùng phu nhân đứng dậy, hắn nói :"Tạ ơn bệ hạ. Thần sẽ nói cho bệ hạ tất cả những gì thần biết."

"Vũ Văn Xung đính hôn khi nào? Vì sao các ngươi lại giấu chuyện này?" Hoàng đế hỏi.

Cả vợ chồng Vũ Văn gia đều vô cùng kinh ngạc.

"Đính hôn? Nào có chuyện như vậy chứ." Trương thị khó hiểu quay sang nhìn Vũ Văn Chí.

Hoàng đế liếc nhìn Trương thị rồi quay sang nhìn Vương Bảo Lộc, hắn lập tức hiểu ý đứng ra nói :"Vũ Văn nguyên soái đã đến Đàm Dương tìm vị hôn phu kia rồi."

Đàm Dương? Trương thị vẫn còn bối rối, nhưng gương mặt đã biểu thị sự thay đổi rõ rệt.

Hoàng đế ánh mắt cũng thay đổi, nhìn chằm chằm Vũ Văn Chí :"Ngươi nhớ ra cái gì rồi?"

Lúc đầu, Trương thị vẫn còn ngơ nhác nhìn phu quân, mãi sau đó mới nhận ra, nàng dần mở to mắt :"Không thể nào!"

"Sao ngươi dám! Ngươi là đang nghi ngờ bệ hạ sao?" Vương công công quát.

Trương thị giật mình liên tục quỳ lạy :"Bệ hạ, thần sai rồi. Thần chỉ là quá bất ngờ mà thôi, thần hoàn toàn không dám nghi ngờ bệ hạ. Bệ hạ, xin hãy tha lỗi cho thần."

Vũ Văn Chí cũng khấu đầu cầu xin:"Bệ hạ, là nàng ấy không có phép tắc. Xin bệ hạ hãy trừng phạt thần."

"Thoải mái đi. Không có gì to tát mà các ngươi phải làm ầm lên như thế. Vương Bảo Lộc, đừng doạ Vũ Văn phu nhân." Hoàng đế nói.

"Vâng. Thần biết lỗi rồi." Vương công công nói.

"Vũ Văn Chí, ngươi đang nghĩ gì vậy?" Hoàng đế hỏi.

Nhìn người vợ đang run rẩy, hắn biết nếu không nói sự thật, hoàng đế nhất định sẽ không bỏ qua. Và điều quan trọng nhất là Vũ Văn Xung đã tự vạch trần chuyện này. Theo tính cách cứng rắn của y, y đời nào lại để yên chuyện này :"Thần chỉ là đang nhớ về chuyện khi xưa thôi. Xin thứ lỗi cho thần vì ngay từ đầu đã không nói chuyện này."

"Ồ? Chuyện khi xưa à?" Hoàng đế có vẻ rất hứng thú.

"Hôn ước này đã được sắp xếp vào hai mươi năm trước. Bên kia là cháu trai lớn của Lăng Văn Chung, người từng giữ chức Thị lang." Vũ Văn Chí nói.

Hoàng đế nhíu mày, tự hồ đang cố nhớ lại. Một lúc sau hắn mới chợt nhận ra :"Là ông ta à. Ta nhớ ông ta đã xin từ chức và trở về quê nhà từ rất sớm."

"Bệ hạ, người quả là sáng suốt. Hắn đã xin từ chức và về quê của mình, Đàm Dương. Khi cha của thần và Lăng đại nhân đặt ra cuộc hôn nhân này, con trai cả của ông ta mới kết hôn không bao lâu và con dâu cả cũng chỉ vừa mang thai. Tất cả đều không ai biết giới tính của đứa trẻ, quyết định năm đó có phần hơi vội vàng. Sau đó, Lăng đại nhân trở về Đàm Dương, do khoảng cách hơi xa nên hai nhà cũng không còn qua lại. Sau đó, thần nghe được từ một thương nhân đến từ Đàm Dương nói con dâu nhà họ Lăng có một đứa con trai. Lúc đó thần nghĩ, vì Lăng gia có một đứa con trai nên hôn sự này coi như không còn nữa. Bao nhiêu năm như vậy thần cũng quên đi chuyện này."

"Thật à? Một chàng trai?" Hoàng đế mỉm cười. "Quả là ngạc nhiên. Thế vì sao Vũ Văn nguyên soái lại đến tìm chàng trai đó? Chuyện này ngươi giải thích thế nào?"

"Cái này...ba năm rồi không gặp cháu trai. Thần chưa từng nói cho hắn về chuyện đó. Và thần không biết chính xác hắn từ đâu biết được chuyện này. Thần chưa từng nghĩ hắn sẽ đến Đàm Dương tìm cậu trai đó. Rốt cuộc hai người họ đều là đàn ông, làm sao mà kết hôn được chứ." Vũ Văn Chí coi đó là một điều hiển nhiên.

Hoàng đế trên mặt hiện lên nụ cười mơ hồ :"Ngươi có phải quên rồi không? Hoàng hậu đầu tiên của Đại Nhạc chính là nam nhân. Cho nên hôn nhân giữa hai người đàn ông không còn là điều mới là ở đất nước này."

Vũ Văn Chí sững người :'Bệ hạ như này là có ý gì? Không lẽ ngài chấp thuận mối hôn sự này?'

"Bệ hạ, ngài nghĩ thế nào?" Vũ Văn Chí không dám đưa ra kết luận cuối cùng.

Câu trả lời của hoàng đế rất mơ hồ :"Đợi Vũ Văn nguyên soái hồi kinh rồi nói tiếp. Chuyện này không cần vội."

Vũ Văn Chí đáp :"Vâng, bệ hạ."

Trương thị đứng bên cạnh Vũ Văn Chí, gương mặt tái nhợt. Sau khi ra khỏi cung, nàng vội vàng hỏi :"Phu quân, Vũ Văn Xung làm sao mà biết được chuyện hôn sự này? Chúng ta chưa từng nhắc đến cơ mà?"

"Điều quan trọng bây giờ không phải là làm sao hắn biết được chuyện này, mà là hoàng thượng đã biết rồi!" Vũ Văn Chí nói.

"Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Kế hoạch của chúng ta..." Trương thị lo lắng hỏi.

"Tạm thời bỏ sang một bên. Để ta suy nghĩ lại một chút." Hắn nói. "Thái độ vừa rồi của bệ hạ đối với chuyện này rất kỳ lạ. Cho nên chúng ta phải ngưng tìm hôn phối cho hắn."

Trương thị gần như bị sốc :"Nhưng, nhưng không phải chúng ta vừa mới hứa..."

"Hửm? Hứa gì? Đó chỉ là phép lịch sự mà thôi." Vũ Văn Chí nói.

Sau đó, hắn giận dữ đập vào thành xe ngựa, khiến Trương Thị giật mình.

"Phu quân." Trương thị hét lên.

"Chính xác thì hắn đang nghĩ cái gì vậy? Hắn nhiều năm như vậy không trở về nhà, mỗi lần nhắc đến hôn nhắn hắn đều không quan tâm. Bây giờ lại đi tìm một người đàn ông xuất thân từ một gia đình đã lụi bại. Hiện tại chuyện bê bối này đã sắp bị người ta biết hết rồi. Hắn đây là muốn làm nhục Vũ Văn gia sao?" Vũ Văn Chí tức giận.

"Phu quân, không lẽ chúng ta cứ ngồi nhìn hắn cưới người đàn ông đó về sao?" Trương thị hỏi.

Trương thị muốn nói điều gì, nhưng nhìn hắn tức giận như vậy nên đành thôi.

*

Đàm Dương...

Cảm giác ấm áp đang làn tràn khắp cơ thể Lăng Sở, khiến hắm cảm thấy vô cùng dễ chịu. Lăng Sở không thể không hỏi :"Ngài truyền lực vào bên trong?"

"Ừm." Vũ Văn Xung ngước nhìn hắn, nói :"Bây giờ ngươi cảm thấy thế nào?"

"Đã ổn rồi." Lăng Sở nói. Thấy tay y vẫn còn đặt trên mắt cá chân mình, Lăng Sở vội nói :"Thế là đủ rồi."

Vũ Văn Xung nói :"Ta phát hiện kinh mạch của ngươi có một số chỗ bị tắc nghẽn, để lâu rất có thể sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. Nếu ngươi thích, ta giúp ngươi đả thông kinh mạch."

Nghe những gì Vũ Văn Xung nói, Lăng Sở cảm thấy rất hứng thú. Nhưng ngay khi ý nghĩ như vậy có thể sẽ làm phiền y, hắn liền do dự.

"Giúp ngươi đả thông kinh mạch không chỉ cần nội lực của ta, mà còn cần phải tắm thuốc. Ta thấy ở Đàm Dương thảo mộc rất nhiều cho nên ngươi không cần phải đi đâu xa tìm. Khi kinh mạch trong cơ thể toàn bộ được khai thông, cơ thể ngươi sẽ cải thiện, học võ công cũng nhanh hơn." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Sở gần như bị cám dỗ. Hắn mỗi buổi sáng đều chăm chỉ luyện võ. Điều kiện Vũ Văn Xung đưa ra hoàn toàn phù hợp, làm hắn không cách nào từ chối.

"Ngươi có thể suy nghĩ, dù sao ta cũng chưa rời đi vội." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Sở không chút do dự liền đồng ý :"Như vậy có phiền lắm không?"

"Không thành vấn đề. Cứ coi như là ta đang luyện nội công đi." Vũ Văn Xung đáp.

"Cảm ơn." Lăng Sở nói.

"Không sao. Quay về ta sẽ đưa đơn thuốc cho ngươi. Sau đó ngươi có thể nhờ ai đó đi bốc thuốc. Muốn có hiệu quả tốt thì hai phương pháp này phải được kết hợp cùng nhau." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Sở gật đầu :"Ta sẽ đi chuẩn bị các loại thảo mộc càng sớm càng tốt."

Thái độ của Lăng Sở với Vũ Văn Xung vô tình dịu đi vì lời đề nghị này. Hắn không nghĩ rằng mình lại nhanh như vậy đã chấp nhận lòng tốt của y.

Hai người quay trở lại rừng rồi dắt ngựa ra ngoài, quay về Đàm Dương. Trả ngựa lại cho cửa hàng rồi đi bộ về lại Lăng gia. Nhưng vừa bước đến cửa nhà, đã thấy bên ngoài ầm ĩ.

Chương 65

"Có chuyện gì thế?" Lăng Sở bước nhanh hơn.

Vũ Văn Xung theo sát phía sau, hắn có thị lực tốt nên rất nhanh đã nhìn thấy sự việc phía trước.

Có bốn người đàn ông và bốn người phụ nữ, tất cả đều ăn mặc rất sang trọng đang quỳ lạy trước cửa Lăng gia. Bọn họ liên tục hét lên :"Lăng thiếu gia, cầu xin ngươi tha cho con trai chúng ta." Những người hầu của Lăng gia ra sức đuổi bọn họ đi, nhưng bọn họ dai như đỉa, vẫn cố nấn ná không chịu rời đi. Những người hầu lại không thể dùng vũ lực nên chỉ đành ngăn không cho bọn họ vào trong. Lăng Sở cau mày nhìn.

Sau khi đến gần, nghe thấy giọng nói Lăng Sở liền biết đó là ai.

"Là bọn họ." Lăng Sở cau mày.

"Họ là ai?" Vũ Văn Xung hỏi.

"Họ là cha mẹ của bốn người đã cùng Giả Nguyên Lăng âm mưu hãm hại ta. Giả Nguyên Lăng, kẻ cầm đầu bị đẩy đi lưu đày, bốn người còn lại đều chịu sự trừng phạt khác nhau, hiện vẫn đang ở nhà lao ở nha môn." Lăng Sở đáp.

Bản án của bọn họ đã được tuyên bố từ lâu. Tại sao cha mẹ của bọn họ lại xuất hiện ở đây và hành động như vậy?

Lăng Sở lạnh lùng đi tới :"Các người tìm ta?"

Ngay khi Lăng Sở xuất hiện, những người này lập tức vây lấy hắn như thể một ít thịt tươi ném vào bầy soi đang trong cơn đói khát. Những người hầu lập tức đứng trước mặt Lăng Sở, ngăn không để hắn bị thương.

Những người đàn ông kia quỳ xuống mặt đến vang lên một tiếng 'thịch'.

Họ nói :"Lăng thiếu gia, xin hãy tha mạng cho con trai chúng ta. Hôm đó là do chúng say rượu, đầu óc không được tỉnh táo cho nên mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Lăng thiếu gia, xin ngài rủ lòng thương xót!"

"Lăng thiếu gia! Làm ơn hãy tha mạng cho con trai chúng ta. Chỉ cần ngài tha cho bọn chúng, ngài muốn gì chúng ta cũng đều làm!"

Chuyện xảy ra trước cửa Lăng gia thu hút rất nhiều người đến xem.

Thấy vậy, Lăng Sở ánh mắt càng trở nên lạnh lùng hơn.

"Nếu ta giết hắn rồi cầu xin các người tha thứ, các người có tha thứ cho ta không?"

"Ý ngài là sao? Lăng thiếu gia, ngài vậy mà muốn giết con trai chúng ta?" Một người đàn ông đột nhiên hét lên.

"Thế tại sao ta phải tha thứ cho bọn họ? Chì vì các người quỳ ở đây cầu xin? Mau đuổi bọn họ đi! Nếu bọn họ không đi, đem bọn họ lên nha môn báo quan. Nói với quan gia những người này cố tình đột nhập vào Lăng gia, la lối đập phá, làm loạn Lăng gia." Lăng Sở nói.

"Vâng!" Một người hầu lên tiếng.

Vương Đại Sơn đi cùng với đám lính canh tới dự định kéo đám người phiền toái này rời đi.

"A...bọn họ muốn giết chúng ta, người của Lăng gia muốn giết chúng ta! Công lý ở đâu!" Người đàn ông bị Vương Đại Sơn kéo lên liên tục thốt ra những lời vô căn cứ, lại càng khiến đám đông tụ lại nhiều hơn.

"Đủ rồi. Không cần phải lãng phí thời gian làm gì, đem bọn họ trình lên nha môn đi." Lăng Sở nói.

Vương Đại Sơn gật đầu.

"Lăng Sở, ngươi có bằng chứng gì lại dám kiện chúng ta? Con trai ta chỉ là uống rượu say nên phạm sai lầm nhỏ, ngươi hà cớ gì phải hủy hoại cả đời hắn? Ngươi thật độc ác. Bây giờ còn muốn đưa chúng ta vào nhà lao? Chúng ta vô tội, ngươi không có quyền bắt chúng ta! Có phải ngươi cậy trong nhà có Lăng nhị gia làm quan nên ỷ mạnh hiếp yếu chứ gì!"

"Thiếu gia, cái này..." Vương Đại Sơn ấp úng.

"Mặc kệ bọn họ." Lăng Sở đáp.

"Trời đất ơi! Người của Lăng gia lại vô lý đến thế sao? Chúng ta không làm gì sai, chúng ta chỉ ở đây để cầu xin được tha thứ mà thôi. Nhưng Lăng gia bọn họ không những không chấp nhận mà còn muốn tống chúng ta vào lao, thậm chí còn muốn giết chúng ta. Họ muốn chúng ta phải chết!"

"Lăng gia lợi dụng quyền thế áp bức chúng ta. Miệng thì luôn nói tuân theo vương pháp, bề ngoài lại coi thường. Chỉ cần trong nhà có một người làm quan là được phép xem thường người khác hay sao?"

Đám người này đi quá xa rồi, không chỉ vậy mà càng có nhiều người tụ tập xem náo nhiệt. Điều buồn cười là những người xem này lại đồng cảm với những kẻ đang tỏ ra yếu đuối kia, bất kể sự thật có là gì bọn họ cũng đang bàn tán về Lăng gia.

Lăng Sở nhìn trò cười trước mặt, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Nếu đây là quá khứ, có lẽ hắn sẽ vô cùng sợ hãi. Còn bây giờ hắn bình tĩnh hơn rất nhiều. Những người này còn có thể làm gì ngoài việc ngồi lê đôi mách? Chỉ cần đưa lên quan phủ là sự việc sẽ sáng tỏ ngay thôi.

Dù những người đó có hét to thế nào, Lăng Sở cũng không quan tâm. Tuy nhiên những người hầu của Lăng gia lại vô cùng lo lắng vì những kẻ vô liêm sỉ này càng lúc lại càng bôi nhọ Lăng gia khi thấy người Lăng gia không làm gì họ nữa.

Tuy rằng người xem càng lúc càng nhiều nhưng người của Lăng gia vẫn rất bình tĩnh và điềm nhiên. Những người này thậm chí càng hét to hơn và thái quá hơn.

Những lời đàm tiếu đó dần dần lắng xuống. Đặc biệt là sau khi Vũ Văn Xung, người đứng sau Lăng Sở giải phóng khí lực của mình. Nhiều người ở đây không chịu nổi khí thế của hắn mà lập tức im bặt.

Những người này dần mất kiên nhẫn khi nhìn thấy sai nha của nha môn đang đến gần. Một trông số họ đã vùng ra thoát khỏi lính canh Lăng gia rồi chạy đến một cây cột trước cửa vào Lăng gia, nhưng còn chưa kịp chạy đi hắn đã bị bắt lại, ghìm xuống.

"Lăng gia đánh người rồi..."

Một hòn đá không biết từ đâu bay trúng vào huyệt câm, khiến người phụ nữ kia lập tức không nói nên lời.

Lăng Sở giả vờ như không nhìn thấy mặc dù hắn biết hòn đá là được bắn ra từ phía sau mình. Rõ ràng là Vũ Văn Xung làm.

Người phụ nữ tái mặt phát hiện mình không nói nên lời nữa. Nàng cố vùng vẫy nhưng vẫn không thể nào phát ra âm thanh.

Lăng Sở đã nhìn thấu thủ đoạn của những người này rồi. Mục đích của bọn họ là gây rắc rối cho Lăng gia, biến Lăng gia trở thành tâm điểm để mọi người chỉ trích.

Quan trọng hơn là chỉ vài ngày nữa thôi nhị thúc của hắn sẽ được thăng chức. Nếu trong thời điểm này là xảy ra chuyện không hay, việc thăng chức của nhị thúc hắn coi như bỏ đi.

Kiếp trước bọn họ đã lợi dụng sự liều lĩnh lẫn thiếu hiểu biết của hắn, hại nhị thúc hắn mất cơ hội thăng tiến. Bây giờ bọn họ lại một lần nữa sử dụng chiêu trò giơ bẩn này! Thật ghê tởm!

"Dừng lại! Ngươi muốn làm gì? Sao các ngươi dám..."

Hai tiếng thịch liên tiếp vang lên, người đàn ông trở nên cứng đờ, không thể nói cũng không thể cử động. Lăng Sở cười chế nhạo. Lăng Sở biết những người này đang tuyệt vọng, mục đích họ đến đây chỉ là muốn làm nhục Lăng gia. Nhưng làm sao đây, chỉ cần Vũ Văn Xung ở đây, y nhất định sẽ không để bọn họ muốn làm gì thì làm.

Đột nhiên, một người đàn ông khác xuất hiện trong đám đông, dường như muốn nói điều gì trong cơn tức giận. Sau đó, hai âm thanh nhỏ kia lại lần nữa vang lên, khiến người đàn ông lời còn chưa kịp nói ra thì cổ họng đã cứng lại.

Một người còn lại nhận ra sự việc không ổn, sắc mặt lập tức thay đổi. Mặc dù bọn họ không biết là ai làm, nhưng người làm ra chuyện này chắc chắn võ công rất cao cường và họ không phải là đối thủ của kẻ đó. Bọn họ lập tức nhìn xung quanh, cố gắng tìn kiếm kẻ đã gây ra chuyện này.

Điều thú vị là Vũ Văn Xung đang đứng ngay sau lưng Lăng Sở, đầu hơi cúi xuống, rõ ràng là khí thế của hắn bị ép lại rồi, rất khó để người khác phát hiện ra. Bằng cách này, những người kia sẽ chỉ coi như hắn là người hầu đi theo Lăng Sở chứ không phải người mà bọn họ đang tìm kiếm.

Vừa hay người của nha môn cũng đến rồi, khiến đám người kia mất đi cơ hội hạ bệ Lăng gia.

Cùng với sai nha, Lăng Sở đã cho người của mình cũng mấy người sai nha áp giải bốn người đàn ông cùng bốn người phụ nữ đi đến nha phủ. Tào Nhất sẵn sàng giúp đỡ và hợp tác với hắn giống như lần trước. Tào Nhất cho phép mọi người chứng kiến phiên xét xử. Cuối cùng tìm ra thủ phạm, đám người đó mỗi người phải chịu mười trượng.

Quả thật là Lăng Sở không thể làm gì đám người nay nhưng mười trượng này cũng đủ khiến bọn họ nằm lì trên giường mấy ngày.

Lăng Sở cũng biết là ai đứng sau chuyện này.

"Lăng nhi, cháu nên cảm ơn Vũ Văn nguyên soái đi. Nếu không có ngài ấy, chuyện hôm nay có lẽ không thể giải quyết suôn sẻ như vậy đâu." Lăng Triều Văn thì thầm với Lăng Sở.

Lăng Sở quay sang nhìn nhị thúc, cảm xúc trong lòng lẫn lộn. Hắn hoài nghi không biết nhị thúc là đang đứng về phe nào. Không lẽ Vũ Văn Xung thực sự thu phục được nhị thúc của hắn rồi sao?

"Có chuyện gì? Sao trông Lăng thiếu gia lạ thế?" Thấy Lăng Sở đi tới, Vũ Văn Xung hỏi.

Liếc nhìn hắn, Lăng Sở nói :"Chuyện hôm nay...cảm ơn ngài."

Vũ Văn Xung cười :"Không có gì."

Hắn dường như biết tại sao Lăng Sở trông rất lạ rồi. Hoá ra là vì con nhím nhỏ này không quen nói lời xin lỗi hay cảm ơn với hắn.

"Mau vào thôi, đừng để Lăng lão gia đợi lâu." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Sở gật đầu. Phát hiện y không có phản ứng đặc biệt nào cho nên trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn.

Những gì xảy ra mấy ngày này đối với Lăng Sở lại giống như là một giấc mơ. Tuy mới mấy ngày trôi qua, nhưng đối với hắn mà nói lại như trải qua rất lâu rồi.



Lăng Văn Chung ngồi đợi ở trong phòng :"Thế nào rồi?"

Lăng Sở kể lại sự tình.

Lăng Văn Chung không khỏi hài lòng gật đầu :"Cháu làm tốt lắm. Nhưng mà cũng đừng quên phải cảm ơn Vũ Văn đại nhân đấy nhé."

Lăng Sở :"..."

Lúc nãy nhị thúc của hắn cũng nói như thế!

Lăng lão gia ánh nhìn không đồng tình nhìn hắn, nói thêm :"Còn chưa đủ đâu. Mấy ngày này cháu hãy ở bên cạnh bầu bạn với Vũ Văn đại nhân đi. Nếu có việc cần làm thì cứ đưa cho nhị thúc là được."

'Ha, được được, không sao, chỉ là vài ngày thôi mà.' Đằng nào hắn cũng cần nhớ Vũ Văn Xung giúp đả thông kinh mạch. Cho nên Lăng Sở cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.

"Ừm, tốt, cháu trai ngoan." Lăng Văn Chung hài lòng.

Cho nên nếu hắn không đồng ý thì hắn là đứa cháu hư? Lăng Sở lúc này tâm trạng lại càng phức tạp hơn.

Đến ý định của ông hắn là gì mà còn không nhìn ra thì hắn đúng là kẻ ngốc. Ông làm vậy chủ yếu là muốn hâm nóng tình cảm giữa hắn với Vũ Văn Xung mà thôi.

"Thiếu gia, chỗ Lưu Nghĩa đã ổn rồi, ngày mai hắn có thể đi làm." Vương Đại Sơn nói.

"Được. Làm tốt lắm, Vương hộ vệ." Lăng Sở khen ngợi.

"Đó là những gì ta nên làm cả thôi." Vương Đại Sơn đáp.

"Ngươi đi bảo hắn đến gặp ta. Nói ta có chuyện muốn hỏi hắn." Nghĩ đến những gì xảy ra ở quân doanh, Lăng Sở nhanh chóng bảo Vương Đại Sơn đi nói Lưu Nghĩa đến gặp hắn.

Hắn tự hỏi không biết có phải Lưu Nghĩa đã phát hiện ra gì rồi không. Dù sao Vũ Văn Xung cũng từng nói với hắn Trương Đông có ý định uy hiếp đến uy quyền của hoàng gia.

Mặc dù trước đó hắn cũng đã nghi ngờ Trương Đông, nhưng cũng chỉ là phỏng đoán. Vũ Văn Xung lại không phải là người nói chuyện vô nghĩa. Và hắn tin nhất định Trương Đông đang âm mưu gì đó rất to lớn.

Lưu Nghĩa đến rất sớm :"Thiếu gia, ngài tim ta?"

"Ừm, ta có việc muốn hỏi ngươi. Lưu Nghĩa, có phải trước đó ngươi muốn gia nhập vào quân đội quân ở Đàm Dương, đúng không? Ta muốn biết lý do vì sao ngươi lại chọn Đàm Dương mà không phải Dương châu." Lăng Sở nói.

Chương 66

Tuy có phần bất ngờ nhưng Lưu Nghĩa vẫn trả lời ngay:"Số với ở đây thì Dương Châu rất an toàn. Hơn nữa ta nghe nói ở Đàm Dương thổ phỉ hoành hành rất nhiều, lực lượng bảo vệ thành mỗi năm đều tuyển thêm binh sĩ. Cho nên ta mới đến đây, ta muốn các kỹ năng võ thuật của mình được sử dụng chính đáng."

"Thế sao ngươi không tham gia cùng bọn họ?" Lăng Sở hỏi.

Lần này Lưu Nghĩa không trả lời ngay mà có chút do dự.

"Nói cho ta biết suy nghĩ của ngươi. Chuyện này chỉ có ta và ngươi biết." Lăng Sở bảo đảm.

Lưu Nghĩa đáp :"Ta không sợ chuyện này lộ ra ngoài. Nhưng thiếu gia, ngài với Trương Đông có xung đột, đúng chứ? Ngài có thể giải quyết được không?"

"Ý ngươi là gì?" Lăng Sở không vội tỏ thái độ mà chờ đợi lời giải thích từ hắn.

"Binh sĩ ở Đàm Dương rất bất thường. Với lượng binh linh và ngựa hùng mạnh, họ không thể nào không trấn áp được bọn cướp. Rõ ràng là bọn họ đang âm mưu gì đó rất to lớn. Trong mấy ngày ở Đàm Dương này ta cũng nói chuyện qua với một vài binh sĩ, phát hiện bọn họ có điểm rất đáng ngờ." Lưu Nghĩa nói.

"Ngươi sợ bọn họ làm phản?" Lăng Sở hỏi.

Sau khi nghe những lời thẳng thừng của Lăng Sở, sắc mặt Lưu Nghĩa lập tức thay đổi. Nhưng cuối cùng hắn vẫn gật đầu :"Ừm. Lăng gia lại có xung đột với bọn họ, nếu bọn họ thật sự muốn làm phản, Lăng gia chắc chắn khó mà chống đỡ."

Lăng Sở tin rằng Lưu Nghĩa đang cố ý muốn nhắc nhở hắn.

"Cảm ơn ngươi. Quả đúng là chuyện giữa Lăng gia và Trương Đông rất khó giải quyết. Nhưng nếu ngươi thấy sợ, ngươi có thể rời đi. Ta sẽ không cản."

Lưu Nghĩa nghiêm túc nhìn Lăng Sở một lúc lâu rồi nói :"Cảm ơn, Lăng thiếu gia. Kể từ thời điểm ta chọn làm hộ vệ cho Lăng gia là ta đã đưa ra quyết định rồi."

"Tốt." Lăng Sở đứng dậy nói :"Vậy ta sẽ nói với ngươi sự thật. Nếu Lăng gia muốn sống, Trương Đông buộc phải chết. Sắp tới đây chúng ta với hắn còn phải đối đầu rất nhiều. Ngươi về chuẩn bị cho tốt."

"Lý do ta gọi ngươi đến là vì trước đó ngươi từng đến quân doanh. Ngươi có phát hiện ra điều gì không?" Lăng Sở hỏi.

Lưu Nghĩa hiểu Lăng Sở muốn hỏi gì. Hắn suy nghĩ một chút rồi mới đáp :"Ta từng lẻn vào vùng ngoại vị quân doanh vào ban đêm. Phát hiện một nhóm người rất đáng ngờ. Tuy bọn họ ăn mặc giản dị nhưng hành động lại rất giống thổ phỉ."

"Ngươi chắc chắn đó là thổ phỉ?" Lăng Sở vội hỏi.

Lưu Nghĩa nghĩ lại, khẳng định nói :"Chắc chắn là bọn họ."

Mặc dù Lăng Sở tin bọn cướp với đám binh lính kia có thông đồng với nhau nhưng mãi vẫn chưa tìm được bằng chứng. Hiện tại cuối cùng hắn cũng biết bọn họ liên lạc với nhau trong đêm khuya.

Trương Đông chắc chắn sẽ mất đi quyền lực nếu việc hắn thông đồng với thổ phỉ hay việc hắn cùng bọn chúng gặp nhau bị Lăng Sở phát hiện.

"Lưu Nghĩa, ta muốn ngươi cùng Vương hộ vệ đi làm một việc." Lăng Sở nói.

"Thiếu gia, ngài cứ nói đi."

"Ta muốn ngươi cùng Vương hộ vệ ban đêm lẻn vào quân doanh. Nếu đám thổ phỉ đó lại xuất hiện, các ngươi lập tức theo dõi xem bọn chúng từ đâu đến."

Lưu Nghĩa đồng ý ngay lập tức :"Được."

"Ngươi có lẽ sẽ phải theo dõi chúng một thời gian dài. Nếu có bất kỳ vấn đề nào, lập tức nói cho ta biết, ta sẽ giải quyết." Lăng Sở nói.

"Thiếu gia, ngài không cần lo. Trước đây ta từng làm người hộ tống các chuyến đi trong đêm. Hơn nữa võ công của chúng ta rất tốt, sẽ không có gì xảy ra đâu." Lưu Nghĩa nói.

*

"Nguyên soái, Lăng thiếu gia đã viết thư cho Hạ Đức bảo hắn điều tra thân thế của Lưu Nghĩa." Duệ Minh ngay lập tức báo cáo lại những gì hắn phát hiện.

Vũ Văn Xung gật đầu :"Ừm."

"Nguyên soái, Lăng thiếu gia điều tra lý lịch hộ vệ rất cẩn trọng, có phải hắn đang mưu tính chuyện gì không?" Duệ Minh hỏi.

Duệ Minh vừa nhắc đến tên Lăng Sở, gương mặt Vũ Văn Xung liền trở nên dịu nhẹ hơn. Hắn nói :"Tình hình Lăng gia bây giờ không tốt. Hắn kiểm tra tất cả hạ nhân và hộ vệ là vì sợ có người nhân cơ hội hãm hại Lăng gia."

"Ngài nói cũng đúng. Vậy những người gây náo loạn ở cổng vừa rồi chắc chắn là có kẻ đứng sau sai khiến." Duệ Minh nói.

Vũ Văn Xung nhìn hắn, nói :"Nếu đã biết có người muốn hại Lăng gia, không biết kế tiếp nên làm thế nào đây?"

Duệ Minh sững sờ một lúc mới hiểu ra ý của Vũ Văn Xung. Hắn nói :"Thần lập tức cho người đi điều tra!"

Vũ Văn Xung hài lòng, thu hồi ánh mắt rồi nói tiếp :"Hôm nay Trương Đông đã giao dịch với Giả gia. Đương nhiên giao dịch này không quan trọng. Nhưng hai năm gần đây bọn họ giao dịch với nhau rất nhiều thứ, có thể giúp bọn họ sản xuất một lượng lớn vũ khí cùng vật tư quân sự khác. Chắc chắn chúng phải được giấu đi. Tìm chỗ đó đi."

"Vâng!"

"Những cuộc giao dịch của bọn họ đều được ghi lại trong một cuổn sổ. Tìm cuốn sổ đó trước. Ngươi lại không quen với sổ sách. Ngươi đi tìm Diêu Nhất, bảo hắn thông báo cho Tiểu Lục nhanh chóng đến Đàm Dương." Vũ Văn Xung nói.

"Vâng."

"Hành động càng sớm càng tốt."

"Vâng."

Sau khi Duệ Minh rời đi, Vũ Văn Xung cầm bút lông lên viết tất cả tên các vị thảo dược cần có ra giấy. Sau đó hắn còn muốn thêm một thứ gì đó vào. Nhưng cuối cùng vẫn chọn ngừng viết, thì thầm nói :"Chuyện này vẫn là nên dạy riêng cho hắn."

Vừa nghĩ đến đây hai mắt hắn đã sáng lên.

Vũ Văn Xung gấp toa thuốc rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Sau khi giao nhiệm vụ xong, Lăng Sở tiếp tục chuẩn bị trận hình tử. Trước khi Lưu Nghĩa đến, Lăng gia có mười hai hộ vệ. Hắn tin Lưu Nghĩa là người đáng tin cậy. Trước đó hắn cũng đã bảo Hạ Đức điều tra lai lịch. Sau khi nhận được thư của Hạ Đức hắn sẽ bắt đầu dạy bọn họ trận pháp.

Mười hai người, đứng ở vị trí khác nhau, cách thức cũng khác nhau, điều này cũng phải mất một thời gian mới có thể dạy bọn họ thành thạo được.

Nên dạy họ cách nào trước? Lăng Sở nhìn mười hai điểm thay đổi trên giấy, suy nghĩ.

"Thiếu gia, Vũ Văn đại nhân đến rồi." Một người hầu đứng bên ngoài thư phòng nói.

Lăng Sở vội vàng ngừng vẽ, lấy tờ giấy che đi bản vẽ trên bàn.

'Hắn đến đây làm gì?'

"Mời ngài vào." Lăng Sở đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc.

Vũ Văn Xung từ bên ngoài đi vào, hai tay y đặt phía sau, dường như đang cầm thứ gì đó.

"Đây là đơn thuốc. Cầm lấy rồi chuẩn bị những thứ ghi trong đây là được. Sau đó chúng ta có thể bắt đầu rồi."

Lăng Sở nhận lấy rồi đọc. Những thảo dược ghi trong đây phần lớn đều dễ tìm thấy ở Đàm Dương, ngoại trừ một vài thứ.

"Cảm ơn."

"Tuy không thoải mái lắm nhưng ngươi buộc phải dùng thứ này tắm trong vòng bảy ngày. Lăng thiếu gia đến lúc đó đừng có hối hận đấy nhé." Vũ Văn Xung nói.

"Nếu đến lúc đó ta thật sự không thể chịu được nữa, vậy ngài cũng không cần tiếp tục giúp ta." Lăng Sở đáp.

Vũ Văn Xung hơi nhướng mày :"Chờ xem."

Trong lúc nói chuyện, Vũ Văn Xung tình cờ liếc nhìn đến bàn làm việc của Lăng Sở. Vừa hay một trận gió nhẹ thổi qua cửa sổ, khẽ lật tờ giấy mỏng lên lộ ra một phần bản vẽ. Mực vẫn còn tươi. Vũ Văn Xung dừng lại nhìn bàn vẻ một lát rồi quay đi coi như không có gì để tránh bị Lăng Sở phát hiện.

Tuy chỉ mới nhìn thấy một nửa, nhưng Vũ Văn Xung có thể đoán được trận pháp này vô cùng tinh vi. Hơn nữa so với những trận pháp được truyền từ đời này sang đời khác của Vũ Văn gia còn khó hơn nhiều.

Trước sự ngạc nhiên của y, Lăng Sở đương nhiên biết trận hình này vô cùng lớn.

Vũ Văn Xung chìm trong suy nghĩ. Hắn bí mật nhìn vào trận hình trong lúc nói chuyện với Lăng Sở. Nhưng ngoài việc nhìn được bản vẽ ra thì cái gì cũng không phát hiện được.

Theo những gì hắn nghe và thấy được ở Đàm Dương thì Lăng gia không biết việc Lăng sở biết bày trận hình. Có thể là do Lăng Sở che giấu, hoặc là Lăng gia cố tình che giấu. Cho nên không ai biết về chuyện này cả.

Chà, xem ra hắn phải nghiêm túc điều tra Lăng gia thật kỹ.

Vũ Văn Xung ngừng lại những suy nghĩ có thể là do nhầm lẫn kia lại. Hắn hỏi Lăng Sở :"Ngươi có biết ai là kẻ đứng sau sai khiến bọn họ đến đây gây rối không?"

"Rất có khả năng là Giả gia cùng Trương Đông. Giả gia vẫn luôn ghen tị với vị trí mà nhị thúc ta có được, đó cũng chính là nơi bắt đầu mọi mâu thuẫn. Sắp tới nhị thúc chuẩn bị được thăng lên làm quan tri phủ, Lục gia sẽ là người thay thế nhị thúc đảm nhiệm vị trí đồng tri. Kết quả là Giả gia vẫn không đoạt được mục đích. Bọn họ lại càng vì thế mà ngứa mắt chúng ta hơn."

"Hiểu rồi. Vậy còn Lục gia thì sao?" Vũ Văn Xung hỏi.

"Lục gia cũng là một gia môn có tiếng ở Đàm Dương. Người đứng đầu là Lục Nhất Bộ, người này với nhị thúc rất thân, lần này hắn sẽ thay chức vụ bây giờ của nhị thúc ta." Lăng Sở nói.

Nhắc đến Lục gia, Lăng Sở lại không khỏi nghĩ đến kiếp trước toàn bộ Lục gia đều bị sát hại.

Hắn vừa hay nhận ra việc Lục Nhất Bộ lên thay vị trí đồng tri cũng là một lý do khiến Lục gia bị diệt.

"Lục gia cũng có một vườn trồng thảo dược ở phía đông Đàm Dương thành, nhưng nhỏ hơn nhà chúng ta một chút." Lăng Sở nói.

Vũ Văn Xung gật đầu :"Nếu quả thực lần này là do bọn họ làm, kết quả lại còn thất bại, bọn chúng nhất định sẽ còn tiếp tục gây rắc rối."

Lăng Sở đáp :"Ta biết. Chỉ cần nhị thúc nhậm chức, rắc rối sẽ càng nhiều. Hay là ngài tạm thời rời đi nơi khác đi? Dù sao nếu danh tính của ngài bị lộ, sẽ càng khó để điều tra Trương Đông."

"Không, ta thích ở đây." Vũ Văn Xung trả lời.

Lăng Sở chạm nhẹ vào đầu ngón tay. Mặc dù không biết tại sao nhưng lời nói của y làm hắn rất thoải mái.

"Hơn nữa nếu có ta ở đây, ngươi gặp rắc rối ta còn có thể giúp đỡ. Lẽ nào ngươi không cần ta giúp?" Vũ Văn Xung nói.

Lăng Sở suy nghĩ một lát rồi đáp :"Có cái đùi lớn là ngài ở đây, lý nào ta lại không cần?"

Vũ Văn Xung cười nhẹ :"Thì ra Lăng thiếu gia cũng công nhận ta là cái đùi lớn."

Mặt Lăng Sở hơi căng ra. Hắn không muốn nói tiếp chuyện này! Bất quá có thừa nhận hay không, hắn đối với y mấy ngày này đã không còn bài xích nữa rồi.

Ngoài ra, cũng đâu cần hắn thừa nhận Vũ Văn Xung mạnh...

Chương 67

"Hơn nữa chuyện ta ở Đàm Dương với những người ở kinh thành chắc cũng không thể nào che giấu được lâu. Còn những người dân ở đây, chậm nhất trong vòng nửa tháng sẽ biết ta đang ở Đàm Dương."

Lăng Sở kinh ngạc đáp :"Chỉ có nửa tháng thôi sao?"

Vũ Văn Xung hơi đồng ý :"Ừm."

Lăng Sở cau mày nhìn y. Nửa tháng thật sự quá gấp, bọn họ lại có rất nhiều việc cần làm.

"Nửa tháng là đủ rồi." Vũ Văn Xung nói. Y dường như đoán được tâm trí Lăng Sở đang nghĩ cái gì.

"Việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm ra bằng chứng bắt gọn Trương Đông, Thục phi, Lục hoàng tử và đồng bọn của bọn chúng. Chúng ta không việc gì phải trực tiếp đối đầu với Trương Đông. Trước hết cứ tìm ra kho giấu vũ khí, sổ sách ghi lại những lần giao dịch với Giả gia, bằng chứng bọn chúng thông đồng với thổ phỉ và các tuyến đường bí mật của bọn chúng." Vũ Văn Xung nói tiếp.

Lăng Sở có thể hiểu việc tìm kho giấu vũ khí, sổ sách ghi chép lẫn bằng chứng bọn chúng thông đồng với thổ phỉ, nhưng con đường bí mật là sao? Không lẽ đó chính là nguyên nhân khiến Vũ Văn Xung cho rằng Trương Đông đang rất ảnh hưởng đến hoàng quyền, có thể khiến hoàng thượng xuất binh đi diệt thổ phỉ, diệt Trương Đông?

"Chừng nào tìm được chứng cứ chắc chắn ta sẽ nói với ngươi sau." Vũ Văn Xung đáp.

Vậy có nghĩa là y đã nghĩ ra kế sách đối phó với Trương Đông rồi sao?

"Có một chuyện ta cần phải nói với ngài." Lăng Sở thuật lại cuộc trò chuyện với Lưu Nghĩa. "Ta đã nhờ Lưu Nghĩa cùng Vương Đại Sơn đi thám thính rồi. Nếu bọn họ phát hiện ra lũ thổ phỉ, hai người họ sẽ lập tức theo sát tìm ra căn cứ của bọn chúng."

Lăng Sở vốn muốn tự mình kiểm tra, nhưng hắn không có nhiều thời gian đến vậy. Cho nên hắn nghĩ tốt hơn hết là nên để Vũ Văn Xung biết chuyện này.

Vũ Văn Xung hơi nhướng mày. Cuối cùng y cũng hiểu ra mục đích Lăng Sở để hai người họ đi là gì rồi.

"Cũng được, dù sao võ công của bọn họ cũng rất tốt."

Vũ Văn Xung nghĩ, vì Lăng Sở đã tin tưởng Lưu Nghĩa và Vương Đại Sơn, vậy tai sao không để cho hai người đó thử một lần. Dẫu sao y cũng đã cho người đi theo phía sau, sẽ không có sai sót gì hết.

"Trận hình?" Duệ Minh bối rối. "Thần trước nay chưa từng nghe nói Lăng gia giỏi về bày bố trận hình."

"Cứ làm như ta đã bảo. Đừng ở đây phí lời." Vũ Văn Xung lạnh lùng nói.

"Thần biết sai rồi. Bây giờ thần lập tức đi ngay." Nói xong, Duệ Minh lập tức rời đi.

Sau khi Duệ Minh rời đi, Vũ Văn Xung dùng bút vẽ lại một nửa trận hình mà y nhìn thấy trong thư phòng của Lăng Sở. Y chỉ cần nhìn qua một lần là đã ghi nhớ được rồi. Nếu Lăng Sở ở đây chắc hẳn sẽ rất bất ngờ.

Nhìn vào bản vẽ, y không khỏi thốt lên khe là ngợi, tuy chỉ có một nửa, nhưng đây thực sự là một bản vẽ trận hình vô cùng tinh vi. Dựa vào kinh nghiệm sâu rộng, Vũ Văn Xung bắt đầu mò mẫm vẽ ra nốt nửa còn lại.

Những gì y vẽ ra giống hệt bản vẽ của Lăng Sở.

"Tuyệt..." Vũ Văn Xung nhìn vào bản vẽ, thì thầm nói, "Nhưng...đội hình này cũng không khó để phá nếu như mười hai người này cứ đứng ở vị trí cố định. Chỉ có đội hình chuyển động mới khiến cho trận hình này càng thêm chắc chắn."

Sau đó y liền vẽ ra một đội hình khác, thậm chí còn thay đổi vị trí của họ.

Y vẽ không ngừng nghỉ, vẽ đến cái thứ tám mới chịu ngưng.

Nếu Lăng Sở ở đây chắc sẽ bất ngờ chết mất.

Vũ Văn Xung muốn tiếp tục, nhưng y lại dừng lại một chút, thì thầm :"Mình phải để cho người của mình thực hiện nó trước. Sau đó mới có thể tìm ra các cách thức khác."

"Mười hai...Lăng gia có tổng cộng hai mươi tư thị vệ, có thể xếp thành hai đội hình! Chắc không phải trùng hợp thế chứ?" Vũ Văn Xung nhướn mày. Thảo nào Lăng Sở lại điều tra hộ vệ kỹ lưỡng như vậy. Hoá ra là muốn dùng họ để luyện tập trận pháp. Sau khi nghĩ xong, y lập tức vơ tám bản vẽ lại rồi đem đi đốt.

Một đội hình tuyệt vời như vậy nếu được sử dụng trong chiến đấu chắc chắn có lợi vô cùng. Nhưng Lăng gia, nói đúng hơn là Lăng Sở từ đâu học được thứ này?

....

....

"Tào Phong, để huynh đợi lâu rồi." Lăng Sở vội vàng đi đến sảnh trước.

Tào Phong lại đột nhiên đến đây làm hắn sợ tung tích của Vũ Văn Xung đã bị bại lộ. Cho nên hắn mới yêu cầu hạ nhân đưa Tào Phong đến sảnh trước rồi bản thân thì vội vội vàng vàng đi đến.

Tào Phong nhàm chán ngồi đó, nhìn thấy Lăng Sở đi tới liền vui mừng nói :"Cuối cùng huynh cũng tới rồi. Huynh làm gì lâu thế?"

"À, ta chỉ kiểm tra sổ sách thôi mà. Chẳng phải nghe tin huynh đến ta liền tức tốc đến đây hay sao?" Lăng Sở nói. Hắn đương nhiên không phải kiểm tra sổ sách. Nhưng Vũ Văn Xung lại đang ở trong phòng hắn, tự dưng đuổi y đi rất bất lịch sự. Cho nên Lăng Sở đợi y đi rồi mới vội vàng chạy đến đây.

"Huynh đến gặp ta có chuyện gì vậy?" Lăng Sở hỏi.

"Chả là có một số bí mật muốn nói cho Lăng huynh biết ấy mà." Tào Phong cười bí hiểm :"Nào, chúng ta ra ngoài uống rượu rồi nói."

"Tào huynh, đã là bí mật thì nói bên ngoài không tốt đâu. Muốn uống rượu, ta sai hạ nhân đi chuẩn bị thứ gì ngon." Lăng Sở nói.

Tào Phong phàn nàn :"Ở nhà chán lắm. Huynh đừng lo, ta đã đặt bàn trước rồi, sẽ không có ai làm phiền đâu. Đi thôi "

Lăng Sở không biết nên nói thế nào chỉ đành đi theo Tào Phong. Nơi họ đến lại là Phượng Thai quán.



Vào phòng, sau khi rượu thịt được bưng lên đầy đủ, đóng cửa phòng lại, Tào Phong nói :"Theo những gì ta nghe ngóng được từ kinh thành, năm nay Vũ Văn nguyên soái sẽ về kinh báo cáo nhiệm vụ. Lăng huynh có muốn đến kinh thành với ta không?"

Lăng Sở không biết nên nói cái gì. Đây chính là bí mật mà Tào Phong muốn nói cho hắn biết?

Tại sao hắn phải đến kinh thành chỉ để gặp Vũ Văn Xung?

Vũ Văn Xung vốn dĩ đã ở trong nhà hắn rồi! Nếu hắn là Tào Phong, hắn sẽ không làm vậy. "Tào huynh, sao tự dưng lại mời ta đến kinh thành vậy?" Lăng Sở hỏi.

"Chẳng phải huynh rất thích Vũ Văn nguyên soái hay sao? Lẽ nào huynh không muốn gặp ngài ấy?" Tào Phong nói.

Lăng Sở cảm thấy rất phức tạp. Hắn nói thích Vũ Văn Xung bao giờ? Có phải đầu Tào Phong đập vào đâu dẫn đến ngốc rồi không?

"Ta..." Lăng Sở đột nhiên dừng lại, nếu hắn nói hắn không thích Vũ Văn Xung, Tào Phong nhất định sẽ lại tranh luận với hắn. Hơn nữa y lại là một Đại Nguyên soái, là một Thần quân. Có thể đúng là một số người không quan tâm đến y. Nhưng nếu Lăng Sở nói không thích y thì chẳng phải rất kỳ lạ hay sao.

"Cũng không phải không muốn. Chỉ là nhị thúc đột nhiên giao quyền quản lý trang trại thảo dược cho ta. Cho nên gần đây ta rất bận, không có nhiều thời gian như vậy." Lăng Sở đáp.

Tào Phong có hơi thất vọng :"Sao đột nhiên huynh lại đi quản lý việc ở vườn thảo mộc rồi? Sao nhị thúc huynh không thúc giục huynh học tập rồi thi đỗ khoa bảng ấy."

Lăng Sở nói :"Huynh cũng biết là ta rất lo cho Lăng gia mà. Hiện tại Lăng gia còn có xung đột với Giả gia, với Trương Đông. Nào còn tâm trí đâu mà học tập?" Nếu hắn không thể sống sót, trả thù cho gia tộc, vậy việc đứng đầu kỳ thi khoa bảng còn có ý nghĩa gì?

Nghĩ đến chuyện của Lăng gia, Tào Phong thở dài nói :"Cũng đúng a. Trương Đông hắn càng ngày càng kiêu ngạo. Mấy bữa trước Giả Trung còn gọi mấy quan huyện khác đến tặng quà cho hắn khiến cha ta vô cùng tức giận. Chuyện của Giả Nguyên Lăng vừa xong mà Giả gia đã tha thứ cho Trương Đông rồi."

"Giả Ân có đi cùng không?" Lăng Sở hỏi.

"Giả Ân? Hắn không. Hắn ở nhà và từ chối gặp mặt tất cả mọi người."

"Xem ra quan hệ giữa bọn họ vẫn chưa hoàn toàn được nối lại."

"Huynh nói đúng." Tào Phong gật đầu.

"Huynh thật sự không muốn đến kinh thành với ta à?" Tào Phong hỏi lại cho chắc chắn.

Lăng Sở đáp :"Ta xin lỗi. Nhưng Tào huynh, huynh vừa mới về Đàm Dương không bao lâu mà sao đã trở lại kinh thành rồi?"

"Ta cũng đâu có muốn đi nhanh như thế. Có điều Vũ Văn nguyên soái sắp quay về rồi. Ta phải quay lại càng sớm càng tốt. Biết đâu lại có cơ hội gặp được ngài ấy." Tào Phong nói.

Lăng Sở nhìn hắn một lúc, mãi lâu sau mới nói :"Tào huynh, huynh thật giống mấy nữ tử khao khát tình yêu."

Tào Phong phun ra một ngụm rượu, suýt chút nữa thì bị sặc chết. Hắn sửa lại :"Huynh nói cái gì vậy? Ta chỉ là ngưỡng mộ ngài ấy thôi."

Lăng Sở yên lặng nhìn hắn, không nói gì.

Đặt ly rượu xuống, Tào Phong nói tiếp :"Huynh cũng thích Vũ Văn nguyên soái à?"

Mẹ ơi! Làm thế nào mà Tào Phong lại nghĩ hắn thích Vũ Văn Xung? Lăng Sở mặt không biểu cảm nhưng thực chất trong lòng đã không nói nên lời.

"Vũ Văn nguyên soái đâu phải người bị truy nã. Cho dù huynh về muộn cũng có thể gặp được ngài mà. Việc gì phải vội." Lăng Sở nói.

"Huynh sai rồi. Vũ Văn nguyên soái thật sự sẽ đi ngay đó." Tào Phòng nói đầy bí ẩn. "Chắc huynh không biết chuyện Vũ Văn nguyên soái về kinh báo cáo nhiệm vụ không quá mười ngày đâu ha. Đến ngày thứ mười ngài ấy sẽ rời đi. Và lần nào cũng thế, lý do của ngài ấy hoàn hảo đến mức Bệ hạ không cách nào từ chối."

Mười ngày? Y ở lại kinh thành không quá mười ngày? Tại sao?

Trong đầu Lăng Sở bắt đầu xuất hiện những suy nghĩ. Nhưng còn chưa kịp thâu tóm lại thì Tào Phong nói tiếp :"Hơn nữa ta nghe nói quan hệ giữa Vũ Văn gia với Vũ Văn nguyên soái không tốt cho nên ngài ấy mới không muốn ở lại kinh thành lâu."

Y không hoà thuận với gia đình?

"Chẳng phải ngài có nhị thúc là người thân hay sao? Cũng đâu còn người lớn nào trong nhà quản thúc. Vì sao lại không hòa thuận?" Lăng Sở không hiểu.

Tào Phong nhìn hắn, trêu chọc nói :"Xem ra huynh cũng biết nhiều về Vũ Văn gia đấy chứ. Vậy mà vừa rồi còn dám trêu ta."

Lăng Sở không nói gì.

Là Vũ Văn Xung kể với hắn chứ hắn đâu có muốn tìm hiểu về Vũ Văn gia!

Nhưng hắn không giải thích được. Nếu không y sẽ bị lộ mất.

Tào Phong cười một cách kỳ lạ. Hắn nói :"Ta thấy huynh rất không trung thực. Rõ ràng nói không quan tâm nhưng sau lưng lại âm thầm điều tra người ta."

Lăng Sở cắt lời hắn, mặt không cảm xúc nói :"Tào huynh, ta phải về rồi."

Lăng Sở vừa định đứng dậy thì bị Tào Phong ngắn lại, nói :"Được rồi được rồi, ta không trêu huynh nữa. Huynh âm thầm thích người ta, điều này ta hiểu."

Lăng Sở tức giận suýt chút nữa lật đổ cả bàn.

"Chúng ta cũng không biết vì sao quan hệ của ngài ấy với gia đình lại không tốt. Vũ Văn gia vẫn luôn che giấu chuyện này. Nhưng..." Tào Phong ngập ngừng.

"Phức tạp?" Lăng Sở nói.

"Ờm, cũng không hẳn đâu. Nhị thúc của Vũ Văn nguyên soái, Vũ Văn Chí có phần hơi kiêu ngạo. Hắn luôn dùng ánh mắt vô cùng trịnh thượng nhìn người khác, khiến mọi người rất khó chịu. Hắn rất khác so với Vũ Văn nguyên soái. Vì vậy việc nhà họ không hòa thuận cũng không có gì lạ." Tào Phong nói.

"Huynh từng nói chuyện với người này bao giờ chưa?" Lăng Sở hỏi. Những gì Tào Phong nói làm hắn nhớ đến những lời mà hạ nhân nhà họ Vũ Văn nói, khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh tởm.

"Làm sao mà ta nói chuyện với hắn được chứ? Ta chỉ có vài dịp được nhìn thấy hắn thôi, nhưng lần nào cũng rất khó chịu. Nếu có cơ hội đến kinh thành, huynh tốt nhất là nên tránh xa hắn ra." Tào Phong nói.

Chương 68

Tào Phong quyết định hai ngày sau sẽ đến kinh thành. Thấy hắn phấn khích như vậy Lăng Sở đâm ra có chút hối hận. Nhưng y cũng đâu thể nói cho Tào Phong biết ngay cả khi hắn đến kinh thành cũng không gặp được Vũ Văn Xung.

Vũ Văn Xung đoán tin tức y ở Đàm Dương rất nhanh sẽ được lan truyền. Đến lúc đó Tào Phong chắc sẽ tức đến thổ huyết mất.

Trong lúc hai người đang nói chuyện, Lăng Mặc vừa hay đi học về. Hắn cùng A Đa chạy vào trong sân của Lăng Sở gọi lớn :"Đại ca! Đại ca!"

"Nhị thiếu gia." Một người hầu lên tiếng, "Đại thiếu gia không có ở đây."

"Vậy đại ca ta đi đâu rồi?" Lăng Mặc hỏi.

Người hầu không biết Lăng Sở ra ngoài gặp Tào Phong cho nên nói. "Hạ nhân không biết. Có lẽ là đại thiếu gia đang ở chỗ Vũ Văn đại nhân."

Đôi mắt của Lăng Mặc đột nhiên sáng lên. Hắn nói :"Biết ngay mà! Đại ca chỉ thích đến chỗ Vũ Văn ca ca chơi thôi."

Sau đó hắn vội vàng rời đi, cùng A Đa đến Trúc Xanh viện của Vũ Văn Xung. Vì Vũ Văn Xung đã nhắc trước chỉ ngoài Lăng Sở và Lăng Mặc ra ai cũng phải ngăn lại cho nên hắn cứ ra vào thoải mái.

"Đại ca!Vũ Văn ca ca!" Lăng Mặc vừa chạy vào vừa hét.

Vũ Văn Xung nghe thấy tiếng gọi liền đi ra ngoài, hỏi :"Lăng Mặc, đến tìm đại ca à?"

"Vũ Văn ca ca, đại ca của ta có ở đây không?" Lăng Mặc chạy đến hỏi y. A Đa chạy nhanh theo phía sau nhưng vừa nhìn thấy Vũ Văn Xung liền dừng lại, núp sau lưng Lăng Mặc, không dám đến gần Vũ Văn Xung.

"Đại ca đệ ra ngoài rồi, có người tìm hắn." Vũ Văn Xung đáp.

"A? Ai tìm?" Lăng Mặc tràn đầy thất vọng.

"Tào Phong."

"Ồ? Ra là Tào ca. Nếu là huynh ấy tìm thì chắc hai người họ đang uống rượu ở Phượng Thai quán rồi." Lăng Mặc nói.

'Uống rượu?' Vũ Văn Xung nhướn mày.

"Tào ca? Đệ quen người này à?" Y hỏi.

"Tào ca là bạn tốt của đại ca ta. Tuy ta không biết nhiều về huynh ấy lắm nhưng huynh ấy là người rất tốt, kể cho ta nghe rất nhiều chuyện về Vũ Văn nguyên soái."

'Kể về ta à? Thú vị đấy.' Vũ Văn Xung sờ cằm.

"Hắn nói với đệ cái gì? Hay là nói cho ta biết với? Ta cũng đã được nghe rất nhiều chuyện về người đó. Nếu đệ kể cho ta, ta cũng sẽ kể cho đệ những gì ta nghe được."

Đôi mắt của Lăng Mặc nhanh chóng sáng lên :"Thật sao?"

"Ta đã nói dối đệ bao giờ chưa?" Vũ Văn Xung nói.

Lăng Mặc nói với Vũ Văn Xung họ đã gặp Tào Phong trên đường đi dạo mấy ngày trước. Hắn nói :"Tào ca nói Vũ Văn nguyên soái bên ngoài còn đẹp gấp vạn lần bức tượng bằng bột mà đại ca mua cho ta!"

Vũ Văn Xung hơi cong khoé miệng. Y cảm thấy Lăng Sở tìm được một người bạn rất tốt. Lăng Sở thực sự đã mua một bức tượng nặn y bằng bột cho Lăng Mặc.

"Hắn nói đúng đấy. Ta...Vũ Văn nguyên soái bên ngoài không những đẹp mà còn khoẻ mạnh hơn bức tượng nhão đấy nhiều."

"Ta nói hết cho huynh nghe rồi đó. Đến lượt huynh rồi, mau kể cho ta nghe về Vũ Văn nguyên soái đi!" Lăng Mặc thúc giục.

"Được rồi. Vào trong rồi ta nói cho đệ nghe." Vũ Văn Xung đưa cậu bé vào trong.

Lăng Mặc đi theo, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, ánh mắt nhìn Vũ Văn Xung đầy mong chờ.

"Đệ muốn nghe gì?" Vũ Văn Xung hỏi.

"Mọi thứ về ngài ấy ta đều muốn nghe!" Lăng Mặc nói.

"Chuyện về ngài ấy thì nhiều lắm. Vả lại đệ còn quá nhỏ để nghe chuyện chém giết cho nên ta sẽ kể đệ nghe chuyện kẻ thù đã phải khiếp sợ khi gặp Vũ Văn nguyên soái thế nào." Vũ Văn Xung nói không chút xấu hổ.

"Được rồi. Đệ có biết nước Vạn không?" Vũ Văn Xung hỏi.

"Có. Chúng là kẻ thù của Đại Nhạc." Lăng Mặc trả lời.

"Đúng rồi. Nước Vạn có một vị tướng tên Trần Độ. Hắn là em trai của hoàng hậu cho nên mới có được vị trí này. Hắn là một tên béo ngu xuẩn nhưng lại rất kiêu ngạo và tham vọng, khao khát có được sự vĩ đại và thành công. Khi hắn đến tiền tuyến, hắn đã khiêu khích ta...Vũ Văn nguyên soái vào ngày đầu tiên. Hắn tuyên bố sẽ chặt đầu Vũ Văn nguyên soái, đem đầu ngài về nước để được trọng thưởng." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Mặc kinh ngạc há hốc mồm, lo lắng hỏi :"Tiếp theo thì sao? Tiếp theo đã xảy ra chuyện gì?"

"Vũ Văn nguyên soái không nói gì, chỉ giương cung lên bắn một mũi tên. Mũi tên xuyên thẳng vào tóc hắn, làm đầu hắn tím bầm mất một khoảng. Máu của hắn chảy xuống từng dòng làm hắn sợ đến ướt cả quần. Sau đó hắn ngã xuống ngựa, do cơ thể quá béo nên lăn mấy vòng vẫn chưa dừng lại. Mọi người đều cười nhạo hắn." Vũ Văn Xung nói.

"Oa, Vũ Văn nguyên soái đỉnh thật đó!" Lăng Mặc nói, đôi mắt sáng ngời.

Vũ Văn Xung vui mừng trong lòng. Y nói tiếp :"Đố đệ tiếp sau đó xảy ra chuyện gì."

"Chuyện gì?" Lăng Mặc vội hỏi.

"Sau khi quay lại quân doanh, Trần Độ bỗng nhiên mắc một căn bệnh kỳ lạ hiến càng ngày càng gầy đi. Sau đó hắn liền trốn về kinh thành." Vũ Văn Xung nói.

"Hả? Hắn vậy mà bỏ chạy rồi." Lăng Mặc thất vọng nói.

"Là Vũ Văn nguyên soái cố tình làm đấy."

"Tại sao?" Lăng Mặc không hiểu hỏi.

"Mặc dù Trần Độ là một kẻ ngốc, nhưng hắn có một người tỷ tỷ yêu thương hắn hết mực. Để trả thù cho hắn, nàng ta đã cố tình phỉ báng Nguyệt Chỉ, tướng quân của nước Vạn ngay trước mặt hoàng đế, làm hắn mặc dù khi đó đang ở tiền tuyến nhưng vẫn bị cắt chức trở về quê nhà ở nước Vạn."

Lăng Mặc vẫn không hiểu lắm, hỏi :"Rồi chuyện gì đã xảy ra?"

"Sau đó tướng quân mới của nước Vạn còn tệ hơn cả Nguyệt Chỉ, vừa ra trận đã bị Vũ Văn nguyên soái giết chết." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Mặc kinh ngạc không thôi, phải mất một lúc sau hắn mới hiểu ra :"Vũ Văn nguyên soái thật thông minh!"

"Đúng vậy. Vũ Văn nguyên soái không phải dạng vừa đâu." Vũ Văn Xung nói không hề khiêm tốn một chút nào.

"Ngài kể cho hắn nghe. Không sợ hắn đem chuyện này truyền ra ngoài cho người khác biết à?" Giọng của Lăng Sở từ cửa vang lên.

Vũ Văn Xung quay người lại nhìn :"Lăng thiếu gia thấy chuyện ta kể thế nào?"

Lăng Sở bước vào phòng, nói :"Hay."

Nghe Lăng Sở nói vậy, trong lòng Vũ Văn Xung cảm thấy còn vui sướng hơn cả nghe Lăng Mặc khen.

"Lăng Mặc, chuyện Vũ Văn ca vừa kể đệ tuyệt đối không được để lộ ra ngoài. Hiểu không?" Lăng Sở nghiêm túc nói.

Lăng Mặc gật đầu :"Ừm. Đệ sẽ không nói cho người khác!"

"Vũ Văn ca, huynh còn biết gì nữa không? Kể tiếp cho ta nghe đi." Lăng Mặc nhìn y ánh mắt đầy mong ngóng.

Vũ Văn Xung lại nhìn Lăng Sở, nói :"Mỗi ngày kể một chuyện thôi. Ta cũng cần có thời gian để nhớ lại chứ."

Lăng Mặc có hơi thất vọng, nhưng cũng nhanh chóng thoải mái hơn khi biết ngày nào cũng sẽ được nghe kể về Vũ Văn nguyên soái :"Vậy ngày mai ta lại tới."

"Mặc Mặc, đệ không thể mỗi ngày đều tới làm phiền Vũ Văn ca được." Lăng Sở nghiêm nghị nói.

"Không sao. Nếu ta bận, ta sẽ cho người đến báo với đệ."

Lăng Sở nhìn cậu nhóc vẻ không tán thành. Nhưng lần nào cũng vậy, hễ nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lăng Mặc là hắn lại không kìm lòng được mà đồng ý.

"Mà đại ca, huynh về khi nào vậy?" Lăng Mặc hỏi.

"Vừa mới về thôi, lúc đệ đang đắm chìm trong cậu chuyện ấy." Lăng Sở đáp.

"Ngày mai đệ được nghỉ. Chúng ta ra ngoài chơi đi!" Lăng Mặc phấn khích nói.

"Ngày mai ta bận rồi. Không có thời gian đi chơi với đệ." Vũ Văn Xung nói rồi, y chỉ có thời gian nửa tháng. Cho nên bọn họ phải hành động thật nhanh.

"Huynh bận cái gì?" Lăng Mặc hơi thất vọng hỏi.

"Gần đây bên ngoài không an toàn. Đệ hạn chế ra ngoài một chút. Ta sẽ dặn nhà bếp ngày mai chuẩn bị điểm tâm đệ thích." Lăng Sở an ủi.

"Ò. Nhưng mà tại sao bên ngoài lại nguy hiểm?"

"Có kẻ xấu." Lăng Sở đáp.

"Chúng là ai?" Lăng Mặc hỏi lại.

"Bọn họ muốn hãm hại Lăng gia chúng ta." Lăng Sở nói.

Lăng Mặc không dám tin. Vậy mà có kẻ đang âm mưu làm hại Lăng gia?

"Cho nên đệ ở trường cảnh giác một chút. Gặp người lạ tốt nhất là tránh đi hoặc phớt lờ họ. Không được phép đi một mình, tốt nhất là dẫn theo hai hộ vệ, không được rời khỏi tầm mắt của họ." Lăng Mặc nhắc nhở.

Thấy thái độ nghiêm túc của đại ca như vậy, Lăng Mặc không dám từ chối.

Sau khi ở viện tử của Vũ Văn Xung một lúc, Lăng Mặc rời đi cùng A Đa.

"Chuyện ngài kể cho Lăng Mặc...là thật sao?" Lăng Sở hỏi.

"Tất nhiên rồi." Vũ Văn Xung đáp.

"Vậy sau khi vị tướng mới kia chết, chuyện gì đã xảy ra?"

"Vạn quốc sai sứ cầu hoà. Không lâu nữa sứ giả sẽ đến kinh thành."

Lăng Sở cuối cùng cũng hiểu ra câu chuyện mà Vũ Văn Xung vừa kể là nhắc đến trận chiến lần này.

"Ngài không giết Trần Độ ngay là vì ngài tin tỷ tỷ hắn sẽ tìm cách diệt trừ Nguyệt Chỉ?" Lăng Sở hỏi.

Vũ Văn Xung rót một tách trà sau đó đưa lên miệng uống rồi nói tiếp :"Ta không chắc lắm. Nhưng ta nghĩ cũng có thể xảy ra. Ngoài Trần Độ, Trần gia vẫn luôn nhắm vào Nguyệt Chỉ. Hoàng đế thì sơ Nguyệt tướng quân trong tay cầm binh lực nhiều năm sẽ đe doạ đến uy quyền. Hai bên vẫn luôn tìm cách để trừ khử Nguyệt Chỉ. Trần Độ chính là cơ hội mà ta trao cho bọn chúng."

"Khó trách Vạn quốc chỉ vì chuyện nực cười như vậy đã thay tướng quân mới." Lăng Sở nói.

Vũ Văn Xung cười thần bí, nói tiếp :"Vạn quốc nhiều khi cũng thông minh mà nhiều khi cũng thật ngu xuẩn."

"Sao lại nói vậy?" Lăng Sở hỏi.

"Sau đó, bệ hạ của chúng ta sẽ nhất quyết giữ ta lại kinh thành. Vạn quốc cũng không muốn ta về biên ải. Lần này nói là cầu hoà, nhưng thực chất là muốn vu khống ta trước mặt hoàng đế. Mà hoàng đế Đại Nhạc tính tình lại vô cùng đa nghi. Chiến tích của ta cao đến mức hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Cộng thêm lần này có Vạn quốc xúi giục, chẳng bao lâu nữa hoàng đế sẽ tính kế hại ta." Vũ Văn Xung nói.

Lăng Sở kinh ngạc nói :"Thế tại sao ngài lại đến Đàm Dương? Đáng lẽ ngài nên quay về kinh thành mới đúng!"

Thấy Lăng Sở lo lắng cho mình như vậy, Vũ Văn Xung trong lòng không khỏi vui sướng. Y nói :"Đừng lo. Hoàng đế vẫn luôn muốn giữ ta ở lại. Nhưng hắn chẳng bao giờ thành công. Ta đã muốn đi, ai dám cản."

Lăng Sở thở phào nhẹ nhõm :"Nhưng vấn đề này ngài định giải quyết thế nào?"

"Ta đã có kế hoạch. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn đợi." Vũ Văn Xung đáp.

Tất cả những bí mật đó là gì? Nhưng Lăng Sở cũng phần nào yên tâm hơn một chút.

"Nhưng hắn là hoàng đế, là người đàn ông nắm trong tay mọi uy quyền. Nếu đã muốn trừ khử ngài, ngài làm cách nào mà tránh được?"

Vũ Văn Xung chế nhạo :"Hoàng quyền không phải lúc nào cũng có tác dụng."

Sau đó sắc mặt y đột nhiên thay đổi, nhìn Lăng Sở rồi nói :"Nếu Lăng thiếu gia lo lắng cho ta như vậy, chi bằng cùng ta đến kinh thành đi?"

Lăng Sở sững sờ :'Cùng Vũ Văn Xung đến kinh thành?'

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv