Trúc Mã Nhà Tôi

Chương 67: Thiếu phụ bé nhỏ



Nắng sớm lần lượt xuyên qua cửa sổ chiếu rọi vào trong, Tiêu Quý dụi mắt, than nhẹ một tiếng. Cô giơ hai tay lên duỗi thắt lưng, từ từ mở to mắt.

Tối qua thật sự mệt mỏi quá đi thôi…

Nấu nhiều đồ ăn ngon như vậy, cho đến khi nguội lạnh mới ăn tới miệng, cô mệt đến nỗi chẳng muốn động đậy ngón tay, vẫn là Mễ Tu nhà cô đút cô ăn. Tiêu Quý không hiểu được, rõ ràng người vận động là anh, hăng hái cố gắng cũng là anh, vì sao người mệt lử lại là cô!

Tiêu Quý bĩu môi, vén chăn trên người lên, cô ngồi dậy chớp chớp mắt, nhìn qua ra giường bên cạnh nhăn nhúm thành vòng. Cái người vận động cả đêm kia đi đâu rồi?

Không thể nào từ sáng tinh mơ đã ra ngoài vận động chứ? Được rồi, vận động này không phải là vận động kia.

Lấy qua bộ đồ ngủ ở đầu giường, Tiêu Quý tuỳ tiện búi tóc lên, xếp chăn gọn gàng, rồi cúi người phủ thẳng ra giường bị nhăn nhúm, sau đó cô mang dép ra khỏi phòng ngủ.

Đóng cửa lại, vừa mới xoay người Tiêu Quý liền tinh mắt phát hiện trên bàn tròn trong phòng khách đã đặt hai ly sữa, sandwich nướng rồi, còn có hai cái trứng chiên. Tiêu Quý cười yêu kiều, lộ ra hai má lúm đồng tiền, cô nhìn về phía phòng bếp. Quả nhiên, Mễ Tu nhà cô đảm đang nấu cháo đấy, sáng sớm làm nhiều đồ ăn như vậy, thật sự là nuôi cô thành lợn mà.

Tiêu Quý nhón chân đi vào phòng bếp, vươn tay che mắt Mễ Tu, làm ồm giọng hỏi: “Đoán xem ta là ai?”

Mễ Tu nắm lấy tay cô, trực tiếp hôn lên đó, anh hơi dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.

Anh phả hơi nóng bên tai cô: “Tính hay thế sao?”

“Hả?” Tiêu Quý không rõ nguyên do, cô nghiêng mặt nhìn Mễ Tu, chóp mũi sượt qua chóp mũi của anh.

Mễ Tu bật cười, cắn nhẹ chóp mũi cô, rồi tì lên trán cô, nói: “Anh nấu cháo.”

Tiêu Quý chớp mắt, à một tiếng, xoay đầu qua, rồi nhìn nồi cháo nấm hương thịt nguội đang bốc khói kêu ùng ục.

“Anh nấu được bao lâu rồi?” Tiêu Quý hỏi, thoạt nhìn rất mềm rồi.

“Gần một giờ.” Mễ Tu trả lời.

“Ồ.” Tiêu Quý thuận tay tắt bếp ga, rồi đến gần ngửi mùi.

“Thơm quá!” Cô nhịn không được cảm thán.

Mễ Tu khẽ cười, anh ôm eo cô, bồng cô sang một bên, nói: “Em ra ngoài trước đi, anh múc cháo rồi bưng ra.”

“Vâng!” Tiêu Quý đáp, thừa dịp Mễ Tu không chú ý, cô nhón chân hôn lên trán anh thật mạnh, không đợi anh nói chuyện, cô giống như con mèo ăn vụng cá mà chạy ra ngoài.

Nhìn thấy Tiêu Quý ngồi vào bàn, ngoan ngoãn uống một hớp sữa, Mễ Tu sờ trán mình, anh lắc đầu bật cười, trong đôi mắt ẩn giấu đầy vẻ chiều chuộng.

Mễ Tu bưng hai chén cháo nấm hương thịt nguội ra, rồi ngồi bên cạnh Tiêu Quý, anh đặt thìa xuống, rút ra một tờ khăn giấy lau khoé miệng Tiêu Quý trước, sau đó nói: “Em nếm thử một chút, mùi vị thế nào.”

“Vâng.” Tiêu Quý cầm thìa múc một miếng cháo, thổi thổi rồi bỏ vào trong miệng, còn bắt chước con nít “bập bập” miệng, sau đó hướng về Mễ Tu giơ ngón cái lên, miệng còn lưu lại mùi vị nói: “Ngon!”

“Ngon thì ăn hết nhé.” Mễ Tu sờ đầu cô, còn nói: “Trong nồi còn nhiều lắm.”

“Anh coi em là lợn à!” Nhớ đến một nồi cháo lớn, Tiêu Quý chu miệng, làm nũng nói.

“Đương nhiên không phải.” Mễ Tu cười dịu dàng: “Nói chính xác hơn, phải là một con lợn rừng biết rên rỉ còn có thể lăn lộn.”

Con lợn rừng…biết rên rỉ còn có thể lăn lộn… Nhớ lại tình hình chiến đấu đêm qua, Tiêu Quý trừng mắt nhìn người nào đó cười như gió xuân phơi phới, cô lặng lẽ hất móng vuốt của anh ra.

Cô nên ăn cháo thôi, uống nhiều chút, ăn nhiều chút, tối nay cô phải cho người nào đó đắm chìm dưới dâm uy mênh mông cuồn cuộn của cô.

Ăn xong bữa sáng, Tiêu Quý dọn đồ trên bàn, từ phòng bếp đi ra, thấy Mễ Tu nhà cô đã chuẩn bị xong, sắp sửa đi làm. Cô cười chạy qua, lúc Mễ Tu còn chưa lấy ba lô thì cô đã cầm trước anh một bước, sau đó hai tay đưa lên, trên mặt là nụ cười ngọt ngào. Cô giống như thiếu phụ trẻ tiễn chồng ra ngoài đi làm, làm sao bây giờ, hạnh phúc quá thôi!

Mễ Tu cười nhận lấy, đeo trên vai, anh xoa tóc cô, lại thơm trán cô, rồi véo mũi cô nữa, đợi sau khi thưởng thức cả Tiêu Quý một lần, anh mới cúi người mút môi cô một cái, cười dịu dàng: “Anh đi đây, buổi chiều khi trở về anh sẽ mua bánh ngọt em thích ăn nhất, ngoan ngoãn ở nhà chờ anh.”

“Vâng!” Tiêu Quý chìa tay vẫy vẫy với anh, đôi mắt to cười đến híp lại thành một đường.

Mễ Tu xoa mặt cô rồi xoay người đi ra ngoài.

Cho đến khi đóng cửa lại, tiếng bước chân mất hẳn, Tiêu Quý mới thu hồi nụ cười trên mặt. Đôi mắt to xoay vòng, cô quay người nhìn về phía phòng khách, lát nữa cô phải quét dọn phòng khách, phòng ngủ, còn có phòng bếp, sau đó mua đồ ăn và hoa quả cho bữa tối, còn nữa, giặt quần áo ngày hôm qua, ặc, còn tấm ra giường đã bẩn kia.

Haiz, cô nói quá bận rộn, thật là một bà nội trợ nhỏ bé vui vẻ hạnh phúc lại đảm đang nha!

Buổi chiều sau khi tan tầm, Mễ Tu lái xe đi mua bánh ngọt Tiêu Quý thích ăn nhất trước. Nhận lấy hộp bánh ngọt đóng gói tinh xảo, Mễ Tu lại mua thêm một hộp bánh trứng, buổi tối sau khi vận động có thể làm đồ ăn khuya, bổ sung thể lực cho cô, sau đó, không ngừng cố gắng.

Ra khỏi tiệm bánh ngọt, Mễ Tu ngẩng đầu, trong lơ đãng anh lại đối mặt với một hình bóng quen thuộc tại ngân hàng. Ngơ ngác một lúc, Mễ Tu nheo mắt, tia sáng trong mắt thâm trầm phức tạp.

Sau khi Lưu Cẩm Trúc lấy tiền, bà kéo hành lý đứng ở cửa ngân hàng, vẻ mặt ngỡ ngàng. Đêm hôm qua ra khỏi chỗ Mạnh Học Đông, bà liền tìm một khách sạn nhỏ ở lại, trằn trọc cả đêm, gần như không chợp mắt, trong đầu lặp lại những lời Mạnh Học Đông đã nói đêm qua. Nếu nói trước kia bà còn để ý đến tình cảm của hai người, nhìn Mạnh Học Đông mà nhường nhịn Mạnh Nhụy, chiều ý cô ta, nhưng sau khi chính miệng Mạnh Học Đông nói ra câu kia, bà liền hoàn toàn tỉnh ngộ, đã không còn chút lưu luyến với gia đình đó.

Ông ta muốn là người cha tốt, bà không thể ngăn cản. Tuy rằng Lưu Cẩm Trúc không phải là người mẹ tốt, nhưng bà tuyệt đối không để bất cứ việc gì tổn thương đến đứa con của mình.

Lưu Cẩm Trúc thở dài, cười khổ. Tối hôm qua suốt đêm không ngủ, sáng nay chẳng có tinh thần, mới ra cửa khách sạn, ví tiền bị cướp mất, thẻ ngân hàng giấy chứng minh bên trong, còn có thẻ tín dụng và tiền mặt đều mất cả. Bà không dám ở lại khách sạn nữa, nhanh chóng xách hành lý đi ra. Bà nghĩ đến ngân hàng đình chỉ tài khoản, nhưng không có giấy chứng minh, ngân hàng không thể thụ lý, bảo bà đi báo cảnh sát, hoặc là làm lại giấy chứng minh.

Thật là hoạ vô đơn chí, hiện tại bà không có chỗ nào để đi. Hôm nay lại là cuối tuần, bà cũng không thể đến chỗ làm, trên người không có tiền, không có giấy tờ tuỳ thân.

Lưu Cẩm Trúc không khỏi đỏ vành mắt, có phải đều do bà gieo gió gặt bão không, năm đó vì Mạnh Học Đông và Mạnh Nhụy, bà bỏ lại con gái của mình, quên đi người chồng vừa mới qua đời, muốn theo đuổi cái gọi là hạnh phúc, nhưng hiện giờ…ngẫm lại thật sự là châm chọc.

“Dì Cẩm Trúc.” Mễ Tu đến gần, nhẹ giọng hô lên.

Lưu Cẩm Trúc ngớ ra, bà ngẩng đầu, thấy Mễ Tu không biết khi nào đã đứng trước mặt mình, trong nháy mắt bà không biết làm sao.

“Dì qua đây rút tiền à?” Mễ Tu lễ phép hỏi, đôi mắt lướt qua hành lý trên mặt đất.

“À…đúng vậy, dì rút một ít tiền, sắp đi ngay.” Lưu Cẩm Trúc cười chua chát, bàn tay xách hành lý đã trắng bệch.

Ánh mắt Mễ Tu trở nên phức tạp, anh hơi suy tư, rồi nói: “Dì muốn đi đâu?” Gia đình Mạnh Nhụy ở tại thành phố B, hiện giờ bà kéo hành lý, e rằng đã xảy ra chuyện.

“Dì…” Lưu Cẩm Trúc nghẹn lời, đúng vậy, bà muốn đi đâu chứ, bà có thể đến nơi nào. Lúc trước bà đi theo Mạnh Học Đông ở tại thành phố Lâm, sau đó vì Mạnh Nhụy chuyển trường bà mới tới thành phố B, ở đây ngoại trừ vài đồng nghiệp quen thân thì bà không biết ai cả. Lúc này hoàn cảnh của bà như vậy, ngay cả giấy tờ tuỳ thân cũng không có, bà có thể đi đâu, chẳng lẽ đến sở cảnh sát ngủ qua đêm sao.

Lưu Cẩm Trúc nhìn về phía Mễ Tu, cười khổ nói: “Dì cũng chưa biết đi đâu.”

Mễ Tu thay đổi sắc mặt, có chút phức tạp nhìn Lưu Cẩm Trúc, anh hỏi: “Có tiện cho cháu biết đã xảy ra chuyện gì không?”

Tiêu Quý mua rất nhiều đồ ăn, còn mua một miếng thịt bò lớn, tối này cô muốn hầm thịt bò cho Mễ Tu ăn, tuy rằng chưa làm bao giờ, nhưng vừa rồi đã xem qua baidu, cách làm cũng không khó lắm. Mọi người đều nói nắm giữ trái tim của người đàn ông, trước hết phải nắm giữ dạ dày của anh ta, coi tối nay cô làm sao để Mễ Tu khâm phục tài nghệ nấu nướng của cô, đắm chìm trong sự đảm đang của cô.

Tiêu Quý đang tập trung tinh thần xắt thịt bò, nghe thấy cửa phòng mở ra, cô cụp mắt cười cười, thuận miệng hô lên: “A Tu anh về rồi, tối nay em sẽ nấu thịt bò hầm khoai tây đó!”

Mễ Tu đóng cửa lại, ánh mắt đảo qua Lưu Cẩm Trúc thận trọng ở phía trước, anh cười ôn hoà. Ở bên ngoài ngân hàng, sau khi biết hoàn cảnh hiện tại của Lưu Cẩm Trúc, phản ứng đầu tiên của anh chính là đưa bà về, trước hết đừng nói tới bà vì che chở Tiêu Quý mới rời khỏi nhà họ Mạnh, chỉ nói đến bà là mẹ của Tiêu Quý, anh đã không thể bỏ mặc. Tuy rằng Tiêu Quý ngoài miệng vẫn không tha thứ cho Lưu Cẩm Trúc, nhưng anh biết Tiêu Quý khát khao Lưu Cẩm Trúc có thể ở bên cô nhường nào, cô ao ước một gia đình hoàn chỉnh biết bao. Hiện giờ Lưu Cẩm Trúc rời khỏi Mạnh Học Đông, hơn nữa theo biểu hiện của bà, bà còn giữ lòng áy náy với Tiêu Quý, nếu có thể dựa vào cơ hội này để Tiêu Quý tha thứ cho bà, chấp nhận bà lần nữa, cũng coi như có thể chữa khỏi vết thương trong lòng của Tiêu Quý.

Đặt xuống hành lý trong tay, Mễ Tu gật đầu với Lưu Cẩm Trúc, bày tỏ sự khích lệ.

Lưu Cẩm Trúc nắm chặt nắm tay, bà lo lắng thấp thỏm đi vào phòng khách, bước đi chậm rãi thong thả đến ngoài phòng bếp.

Tiêu Quý cắt dưa leo một cách thành thục, hoàn toàn không biết có người đang nhìn cô.

Lưu Cẩm Trúc nhìn Tiêu Quý, vành mắt dần ướt át. Mạnh Nhụy nhỏ hơn Tiêu Quý một tuổi, ngay cả vớ cũng chưa từng tự mình giặt, nhưng Tiểu Quý của bà, chỉ nhìn tư thế cắt thái của cô, bà có thể nhận ra cô đã tự mình nấu nướng từ hồi nhỏ…

Tiêu Quý đặt dưa leo vào trong đĩa, hô lên: “A Tu, qua đây gãi mặt hộ em, ngứa quá à!”

Đợi một lúc, không nghe thấy động tĩnh gì, Tiêu Quý ngoảnh đầu nhìn qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv