Thanh mai trúc mã, một thứ tình cảm đẹp mà ai cũng mơ ước. Thế nhưng, cô tuyệt đối sẽ không mơ ước cái điều biến thái đó đâu? Cuộc đời mà, ta không cần thì nó sẽ thực sự đến, cái ta cần thì nó lại xa vời chẳng thể nào xác định! Hiện tại cô có thể làm gì đây? Ngồi khóc? Than thân trách phận quá nghiệt ngã? Trúc mã của cô là một thằng cực kỳ cực kỳ đẹp trai, lại còn tinh quái khiến cô rất muốn ghét hắn. Hắn là Đại Nhân, còn cô lại là nô bộc của hắn, bị gọi là Tiểu Hồng! Hắn nói, hắn là Đại thì cô chỉ có thể là tiểu! Một điều may mắn chính là đứa nào dám gọi cô là Tiểu Nhân, hắn nhất định sẽ bẻ rụng răng đứa đó! Hắn coi cô như là một chân sai vặt, hết gọi đông lại tới gọi tây. Cô cứ thử phản kháng mà xem, nhất định sẽ không được yên thân!
Đấy! Ai nói có thanh mai trúc mã là một chuyện vô cùng tốt đẹp? Hoàn toàn là sai lầm lớn đó! Hắn hành hạ cô đến mệt chết luôn rồi! Quả thật là một điều tệ hại, hắn quản cô còn kinh khủng hơn cả bị cha mẹ cô quản! Cô cảm giác mình chính là một kẻ tội nhân không có được tự do đây mà!
Bình luận truyện