Hành động của Hạ Sa Hải rất nhanh, cộng thêm bản thân ông ta có chút quan hệ, căn nhà đã chuyển sang tên của Hạ Hi Bối một cách nhanh chóng.
Sau khi giải quyết xong chuyện căn nhà, Hạ Hi Bối lại lấy ra một tờ giấy đoạn tuyệt quan hệ.
"Sau khi ký xong, chúng ta từ nay không ai nợ ai."
Mặc dù thoả thuận này chưa chắc có hiệu lực về mặt pháp luật, nhưng có còn hơn không.
Ít nhất đối với Hạ Hi Bối mà nói, thoả thuận này có thể sử dụng đẻ ngăn ngừa các tình huống có thể xảy ra sau này.
Hạ Sa Hải nhìn thoả thuận này, sắc mặt tối sằm đến mức sắp nhỏ nước.
Nhưng nghĩ đến sự thay đổi của Hạ Hi Bồi, cuối cùng ông ta vẫn nghiến răng, "Sau khi tao ký, mày sẽ không tới tìm tao nữa?"
"Đương nhiên." Hạ Hi Bôi mỉm cười, "Một mình tôi sẽ sống rất tốt. Chỉ hy vọng, sau khi tôi phát tài, ông sẽ không tìm đến cửa đòi tiền."
Mặt của Hạ Sa Hải càng đen hơn.
Cô lấy đâu ra tự tin nói rằng mình sẽ phát tài?
Kể cả cô thực sự phát tài, lẽ nào ông ta sẽ nghèo sao?
"Hy vọng mày nói được làm được!"
Sau khi Hạ Sa Hải ký tên xong, tức giận sải bước rời đi.
Tuy nhiên, ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm, từ giờ có thể thoát khỏi đứa con gái mà ông ta không thích này.
Mặc dù xinh xắn, tuy nhiên, vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, vậy không phải là đứa con ngoan!
Sau khi giải quyết xong phía Hạ Sa Hải, thì đến lượt phía Đổng Thục Lan.
Đồng Thục Lan không bạo lực như Hạ Sa Hải, hơn nữa, bà ta cũng sợ chuyện năm đó của mình bị bại lộ.
Mọi người đều biết rằng Hạ Hi Bối là con của bà ta và Hạ Sa Hải.
Ban đầu nếu không có Hạ Hi Bồi, Hạ Sa Hải sẽ không kết hôn với bà ta.
Cho dù bà ta và Hạ Sa Hải đã ly hôn, điều này này cũng không thể thay đổi.
Nếu để người khác phát hiện ra bà ta mua con về, vậy thì sẽ rất phiền phức.
Vì vậy, Hạ Hi Bối nói như nào, bà ta sẽ làm như vậy.
Chỉ là khi đưa tiền, bà ta rất đau lòng.
Đây là hai trăm nghìn tệ đó! Là hơn nửa số tiền riêng của bà ta trong những năm qua!
Mặc dù chồng có tiền, nhưng bình thường bà ta cũng không cầm được quá nhiều. Bây giờ đưa một lần như vậy, lục phủ ngũ tạng của bà ta đều đau nhói.
Hạ Hi Bối căn bản không quan tâm đến phản ứng của bà ta, sau khi nhận tiền, cô lấy thoả thuận ra.
"Sau khi ký xong, có phải mày sẽ không......"
"Yên tâm, chúng ta sau này ân đoạn nghĩa tuyệt."
Lông mày của Đồng Thục Lan cau lại.
Mặc dù đây là kết quả mà bà ta muốn, nhưng Hạ Hi Bối làm như vậy, quả thực là quá bạc tình bạc nghĩa!
Dù sao thì bọn họ cũng nuôi nắng cô nhiều năm như vậy, bây giờ lại bị cô uy hiếp như vậy! Đúng là vô ơn!
Tuy nhiên, trong mắt Hạ Hi Bồi, những gì cô nợ bọn họ sớm đã trả hết từ kiếp đầu tiên rồi.
Nếu không phải bởi vì nể mặt bọn họ nuôi nấng cô nhiều năm, thì thủ đoạn của cô sẽ không nhẹ nhàng như vậy.
"Được rồi, chúc các người hạnh phúc." Hạ Hi Bối lấy lại thoả thuận, nở nụ cười rạng rỡ với Đồng Thục Lan.
Nhìn nụ cười xinh đẹp của cô, tâm trạng của Đồng Thục Lan rất phức tạp.
Tuy nhiên, có thể đặt hoàn toàn gánh nặng này xuống, sau này cũng sẽ không còn dính líu, Đồng Thục Lan cũng thở phào nhẹ nhõm, bước đi mà không thèm quay đầu lại, bước chân nhẹ nhõm.
Nhận thầy Đổng Thục Lan có thái độ, phản ứng giống với Hạ Sa Hải, trong lòng Hạ Hi Bối cười mỉa mai.
Giây tiếp theo, nghĩ đến việc một lần lầy được 400.000 tệ, cô cũng nở một nụ cười rạng rỡ.
Tuy nhiên, bốn trăm nghìn này chỉ là vốn khởi đầu của cô.
Bốn trăm nghìn này trông có vẻ không ít, nhưng đối với một số người, bốn trăm nghìn chẳng qua chỉ là tiền tiêu vặt trong một tháng.
Khoảng cách ở giữa này có chút tàn nhẫn.
Tuy nhiên, Hạ Hi Bối cũng không lo lắng, sau này cô sẽ kiếm được nhiều tiền hơn!
Sau khi giải quyết xong chuyện nảy, cô ngủ một giấc thoải mái, sáng hôm sau, cô trở về trường trung học phổ thông Thanh Diệp mà cô đang theo học.