"Tìm tôi có chuyện gì?" Hạ Hi Bối đi ra.
Lúc nhìn thấy Hạ Hi Bối, Dương Tuyên có chút sững sờ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Anh biết Hạ Hi Bối lớn lên cũng khá xinh, nếu không, anh ta cũng chẳng làm bạn trai cô.
Chỉ tiếc, cô trang điểm quá quê mùa, không cho anh ta một chút thể diện nào cả, cộng với một vài lý do đặc biệt, cho nên trước nay anh ta không bao giờ dẫn cô theo để đi ra ngoài.
Nếu không phải cô đề cập đến chuyện chia tay với anh ta thì anh ta đã không chạy đến đây.
Không ngờ hôm nay cô như trở thành một con người khác.
"Anh..."
Dương Tuyên chưa kịp nói xong thì đã bị Hạ Hi Bối cắt ngang.
"Chúng ta qua bên kia nói chuyện đi."
Nói xong cô đi ra bên ngoài trước.
Điều này làm cho nét mặt của Dương Tuyên trầm xuống.
Có phải anh nể mặt cô quá nên cô muốn làm gì thì làm!
Dù vậy, anh ta vẫn đi theo cô.
Mọi người ở phía sau ai náy đều kinh ngạc, nhìn bóng lưng của hai người, không khỏi lời ra tiếng vào, Hạ Hi Bối có quan hệ gì với Dương Tuyên này? Thật là nhìn không ra!
Dương Tuyên đi theo Hạ Hi Bối đến một góc vắng vẻ.
Đây là một nơi rất khó giám sát, một số học sinh chọn nơi này đề giải quyết vấn đề.
"Hạ Hi Bồi, dừng lại cho anh!"
Dương Tuyên nổi giận, sải bước đi tới, vươn tay nắm lấy vai Hạ Hi Bối.
Hạ Hi Bối nhích chân qua, trực tiếp tránh cánh tay của anh ta, sau đó nở một nụ cười châm chọc.
"Anh đến đây đẻ trả tiền cho tôi à?"
Ngay khi nghe cô nói ra những lời này, động tác của Dương Tuyên đột nhiên dừng lại.
"Tiền, tiền gì vậy! Em nói bậy bạ gì thế hả!"
Nụ cười của Hạ Hi Bối càng thêm mỉa mai: "Lúc trước anh nói cha anh bị tai nạn nên tôi cho anh mượn 3.000 tệ. Sau đó, anh nói muốn mua tài liệu, tôi lại cho anh mượn 2.000 tệ... Tất cả những khoản anh mượn này cộng lại ít nhất cũng 10.000 nhân dân tệ. Anh định khi nào trả lại tôi vậy?"
Hạ Hi Bối!"
Dương Tuyên sắc mặt lập tức đỏ lên, càng thêm khó chịu: "Anh mượn tiền của em khi nào! Đừng có nói nhảm!"
"Thật sao?"
"Đương nhiên rồi!" Dương Tuyên rất nhanh lắy lại bình tĩnh: "Chính em đưa tiền cho anh, không phải anh mượn!"
Lời ngụy biện không biết xấu hổ này khiến Hạ Hi Bối cười khinh.
"Tôi còn không nuôi nổi cái thân mình mà vẫn đem tiền đưa cho anh. Có phải tôi bị điên rồi không?"
Đương nhiên, Hạ Hi Bối trước kia thật sự rất ngốc, cô sống khổ sở, cô tốt bụng giúp đỡ cho Dương Tuyên.
Hai người mới quen nhau được nửa năm, Dương Tuyên đã lấy của cô cả vạn tệ.
Đối với người khác, một vạn không nhiều, nhưng đối với Hạ Hi Bối, một vạn là tắt cả tiền tiết kiệm của cô!
Dương Tuyên cũng không biết xấu hồ, khi biết Hạ Hi Bối phải làm việc để kiếm tiền, anh ta giả bộ đáng thương để xin cô, dùng tiền của cô mà không hề cảm thấy có lỗi.
Nếu chỉ là tiền thì không sao, chỉ cần coi như không có là được.
Nhưng điều mà Hạ Hi Bối không thẻ chịu đựng được là anh ta đã lấy tiền của mình, còn đi phản bội mình.
Năm đó cô nghĩ rằng mình đã chọc phải người vô gia cư đó, nhưng vài năm sau cô mới biết rằng người đàn ông đó là do Dương Tuyên tìm tới!
Lý do anh ta làm vậy là vì muốn dạy cho cô một bài học!
Bởi vì Hạ Hi Bối không muốn trao thân cho anh ta, nên anh ta muốn dùng cách này để cô hiểu rằng mình đã bị vấy bản rồi mà anh ta vẫn ở bên cô, đó chính là do cô may mắn!
Lý do này nghe mới nực cười làm sao!
Đâu chỉ có vậy, sau này, anh ta sẽ giao Hạ Hi Bối cho người khác!
Nếu Hạ Hi Bối không tỉnh táo lại, chạy thoát kịp thời, cô sẽ còn thảm hơn nữa!
Vài năm sau, anh lại xuất hiện trong cuộc đời của Hạ Hi Bối, mang đến cho cô nhiều đau đớn hơn!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Hạ Hi Bối trở nên lạnh lẽo: "Nếu anh không chịu trả tiền lại..."
"Trả tiền cái gì cơ!" Dương Tuyên ngửa cổ nói to: "Đây rõ ràng là tiền em đưa cho anh! Còn nữa, sao em lại nói chia tay anh, em có người đàn ông khác rồi hả?"