Tác giả: Trang Mun
---------------------------------------------
Diệp Vy đẩy cửa phòng bệnh, trong phòng lúc này chỉ có một mình Hàn Phong, cậu đang ngồi trước phòng bệnh, quay lưng về phía cô.
Diệp Vy nhìn bóng lưng cô đơn của Diệp Hàn thì vô cùng đau lòng, cô biết bây giờ trong lòng cậu rất đau khổ, Diệp Vy cũng không biết mình nên làm gì, cô không giỏi an ủi người khác.
Diệp Vy đi đến gần cậu, thấy Diệp Hàn vẫn không có phản ứng gì, cô đành lên tiếng, "Hàn...."
Diệp Hàn nghe thấy tiếng cô, cậu khẽ cúi đầu, một lúc sau mới quay lại nhìn Diệp Vy, khuôn mặt bình thản không có chút gì đau khổ.
Diệp Hàn càng như vậy thì càng khiến Diệp Vy khó chịu, Diệp Vy đi đến ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cậu.
Diệp Hàn lúc này không nhìn cô nữa, cậu quay lại nhìn người đang nhắm mắt nằm trên giường, lúc này cậu mới nhận ra ông ta đã già đi nhiều, mái tóc đã có vài sợi trắng, không còn là người đà ông quyến rũ như xưa nữa.
Trong phòng lúc này là một mảnh im lặng, Diệp Vy đang suy nghĩ xem mở lời thế nào thì Diệp Hàn đã lên tiếng.
"Chị, chị hận ông ta không?" Diệp Hàn hỏi, cậu không nhìn cô, đôi mắt vẫn nhìn người đang nằm đó.
Diệp Vy hơi ngạc nhiên khi nghe cậu hỏi vậy, cô mím môi nhìn Diệp Lâm Thiên, hận sao? Đương nhiên là có, cô hận ông ta khiến mẹ cô đau khổ, vì ông ta mà mẹ cô bị mọi người chỉ trích là kẻ thứ ba, không chồng mà có con, khiến bà buồn lòng mà sinh bệnh mất sớm. Lúc còn bé cô luôn muốn có một người ba như những đứa trẻ khác, được ba dẫn đi chơi, mua cho những cây kẹo bông ngọt ngào, lớn hơn một chút cô mới biết tại sao mình không có ba, lúc đó cô vô cùng hận người ba mà cô chưa bao giờ biết mặt, thậm chí còn nguyền rủa ông ta chết sớm, nhưng bây giờ Diệp Lâm Thiên trong lòng cô đã không là gì, như một người xa lạ không hơn không kém.
"Đã từng!" Đúng vậy, đã từng.
Diệp Hàn nghe câu trả lời như vậy cũng không có ngạc nhiên, cậu biết lỗi không phải là ở cô, thậm chí là mẹ cô, tất cả là do thói trăng hoa của người đàn ông này, khiến tất cả người trong cuộc đều đau khổ, ngay cả mẹ cậu.
Diệp Hàn hít một hơi thật sâu bình ổn lại nội tâm có chút kích động, cậu nói với giọng khàn khàn, "Em thì rất hận ông ta, hồi bé em ngưỡng mộ ông ta bao nhiêu thì bây giờ em hận ông ta bấy nhiêu, thậm chí là nhiều hơn, mỗi lần nghĩ đến sau cuộc cãi vã mẹ em lại trốn trong phòng khóc không cho em nhìn thấy, vì quá yêu ông ta bà cũng có ý định tự tử nhưng khi nhìn thấy em lại ôm em gào khóc, lúc đó em nghe thấy tên của một người phụ nữ trong những cuộc cãi vã của ba mẹ, lúc đó em biết vì người phụ nữ đó mới khiến quan hệ của hai người xấu đi, em rất hận người phụ nữ đó, thậm chí..... Em còn muốn tự tay giết chết người phụ nữ đó...." Nói đến đây Diệp Hàn cúi đầu, bàn tay cậu để bên người nắm chặt, cậu không dám nhìn Diệp Vy, vì người phụ nữ trong miệng cậu là mẹ của cô.
Diệp Vy giơ tay xoa đầu an ủi cậu, cô không tức giận hay trách gì cậu, cô cũng không hận mẹ của cậu, nói thật ra bà ấy không làm gì có lỗi với mẹ con cô cả, chỉ có một lần duy nhất bà ấy đến nhà cô nói với mẹ cô hãy tránh xa Diệp Lâm Thiên ra, lúc đó mẹ cô mới biết được là ông ta đã có vợ con.
Diệp Hàn thấy cô không tức giận, tiếp tục nói, "Càng lớn lên em càng hận ông ta, em cứ nghĩ đến khi ông ta chết đi em sẽ không cảm thấy đau buồn, thậm chí còn vui mừng, nhưng em không ngờ lại có ngày như vậy, khi nghe ông ta chỉ có thể sống được ba tháng, em không có chút nào vui mừng, trong lòng còn khó chịu nữa, tại sao vậy....?" Đôi mắt Diệp Hàn đỏ bừng, nước mắt lúc này không khống chế được trào ra.
Diệp Vy tiến đến ôm cậu vào lòng, khẽ vỗ lưng cậu trấn an.
Diệp Hàn vòng tay ôm eo cô, hiện tại cậu cũng chỉ có mình chị để dựa vào.
........
Diệp Lâm Thiên đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, Diệp Hàn luôn túc trực ở bệnh viện, Diệp Vy lo lắng cho cậu nên cũng ở lại, quản gia thỉnh thoảng lại đi đi về về mang thức ăn cho hai người.
Diệp Lâm Thiên tỉnh dậy, ông nhìn căn phòng trắng toát, biết mình đang ở bệnh viện, ông quay sang nhìn bên cạnh, thấy Diệp Hàn đang ngủ gật bên cạnh giường bệnh, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ khó chịu.
Đôi mắt ngày thường luôn khôn khéo của Diệp Lâm Thiên lúc này bỗng cay cay, ông nhìn đứa con trai duy nhất của mình, ông cảm thấy thật có lỗi với nó và mẹ nó, con người phải khi nào cận kề với cái chết mới ân hận những việc mình đã làm, Diệp Lâm Thiên cũng không ngoại lệ.
Diệp Hàn ngủ cũng không sâu, với một thiếu gia quen sống an nhàn như cậu thì việc ngủ ở bệnh viện không khác gì cực hình, vì thế khi có một bàn tay đặt lên đầu cậu, Diệp Hàn mơ màng tỉnh dậy.
Thấy người trên giường đã tỉnh lại, Diệp Hàn không để ý ánh mắt hiền từ của Diệp Lâm Thiên, cậu bật người dậy, vội vàng nói, "Ba tỉnh lại rồi sao? Để con đi gọi bác sĩ." Nói rồi cậu định chạy đi.
Một giọng nói yếu ớt vang lên khiến bước chân cậu ngừng lại, "Đã lâu rồi con không gọi ba là ba.... Còn nữa, rất lâu rồi con không quan tâm ba như vậy...."
Diệp Lâm Thiên nhìn bóng lưng của cậu, ông chợt nhận ra con trai ông lớn thật rồi, không còn là cậu nhóc bé xíu luôn luôn dính lấy ông hồi bé nữa.
Diệp Hàn nghe vậy cố gắng ép cho nước mắt mình không chảy xuống, cậu đã quyết định rồi, những ngày cuối cùng này cậu sẽ không hận ông nữa, coi như đây là việc cuối cùng mà một kẻ vô dụng như cậu có thể làm.
"Ba đừng suy nghĩ nhiều, để con đi gọi bác sĩ đến." Không đợi Diệp Lâm Thiên lên tiếng cậu đã xoay người dời đi.
Diệp Lâm Thiên nhìn theo, nở nụ cười vui vẻ.
Bác sĩ đến kiểm tra, dặn dò ông phải uống thuốc đầy đủ và luôn giữ tâm trạng vui vẻ, bệnh của ông rất nhanh có thể xuất viện.
Diệp Lâm Thiên nghe vậy cũng không nói gì, ông biết mọi người có ý muốn giấu ông nhưng thức ra Diệp Lâm Thiên đã biết mình không còn sống được lâu nữa. Lúc trước đi công tác ông cũng bị ngất một lần, sau khi được đưa và viện và biết được kết quả, Diệp Lâm Thiên nghĩ lại lúc đó ông thật bình tĩnh tiếp nhận, không cố gắng phủ nhận nó, ông cảm thấy đây là quả báo của mình.
Diệp Vy có đến thăm Diệp Lâm Thiên một lần, hai người cũng không có chuyện gì nói, Diệp Vy cũng chỉ lạnh nhạt trả lời những câu hỏi thăm của ông, được vài phút sau cô dời đi trong ánh mắt phức tạp của Diệp Lâm Thiên.
Diệp Vy không quan tâm ánh mắt đó nói lên điều gì, dù sao tất cả mọi thứ đã quá trễ để có thể làm lại rồi.
Diệp Vy lôi điện thoại ra để xem giờ, cô bật mãi mà màn hình vẫn đen ngòm, lúc này Diệp Vy mới nhận ra điện thoại của mình đã hết pin từ lâu, cô ở trong bệnh viện bốn ngày, những ngày này luôn bận rộn bên cạnh lo cho Diệp Hàn nên cũng không để ý, cô thở dài, đút điện thoại lại túi, cô đi tìm Diệp Hàn nói với cậu một tiếng là cô muốn về nhà tắm rửa một chút, mấy ngày trong bệnh viện vệ sinh qua loa khiến cô cảm thấy mình sắp bốc mùi rồi.
.......
Diệp Vy về đến nhà, cô tìm cái sạc rồi cắm điện thoại vào, trong khi chờ điện thoại khởi động cô cầm quần áo đi vào nhà tắm, cô không thể chịu đựng được nữa.
Bước ra khỏi nhà tắm, Diệp Vy thở một hơi dài thỏa mãn, Diệp Vy vừa lau tóc vừa đi đến bên giường, cô cầm điện thoại lên xem, Diệp Vy giật mình suýt chút nữa đánh rơi cái khăn.
Diệp Vy vội vàng bỏ cái khăn sang một bên, cô cầm điện thoại mở ra xem, có tất cả 56 cuộc gọi nhỡ của Hàn Phong và hơn mười cuộc gọi nhỡ của số máy mà cô không biết, Diệp Vy không hiểu sao cảm thấy có chút bất an.