Trọng Sinh Theo Đuổi Hạnh Phúc

Chương 2



Tác giả: Trang Mun

---------------------------------------------------

Diệp Vy vào phòng. Cô nhìn quanh căn phòng rộng lớn như phòng công chúa. Nếu cô bây giờ là cô mới 5 tuổi thì cô thật sự rất thích căn phòng này.

Căn phòng với sự kết hợp giữa màu trắng và màu vàng. Ở giữa phòng là bộ sô pha màu sáng. Chiếc giường rộng lớn được trải một cách ngay ngắn. Từ cửa sổ có thể nhìn ra khu vườn sau nhà, nơi đây trồng rất nhiều hoa hồng đủ màu sắc. Có lẽ ai đó trong căn nhà này rất thích hoa hồng.

Diệp Vy đặt mình lên giường. Cô nghĩ đến ánh mắt đầy chán ghét của Diệp Hàn, cô cảm thấy buồn.

Diệp Vy rất thích có một người em. Khi còn bé cô luôn đòi mẹ một đứa em. Cô nói cô sẽ rất yêu em, có gì hay cô cũng sẽ để dành cho em. Những khi mẹ cô nghe cô nói như vậy đều dịu dàng xoa đầu cô:

"Bé con của mẹ ngoan thì sẽ có em"

Diệp Vy khi đó 4 tuổi thật sự rất nghe lời mẹ. Cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, học tập luôn đứng đầu lớp. Nhưng...cô vẫn không có em.

Diệp Vy cũng không trách gì Diệp Hàn vì đã đối xử với cô như vậy. Bởi vì người có lỗi ở đây là mẹ con cô.

Cô nhắm đôi mắt lại, thật mệt mỏi mà.

-----------------------------------------

Night là một quán bar dành cho những người có thân phận và địa vị. Ở đây mọi người phải có thẻ hội viên mới được vào. Thẻ hội viên ở đây cũng chia nhiều cấp bậc tượng trưng cho thân phận của mình. Có thẻ bạc, thẻ vàng và cao nhất là thẻ kim cương.

Trong Night lúc này tràn ngập tiếng nhạc, mọi người lạc mình trong những ly rượu mạnh. Ở đây cấm dùng thuốc kích thích nhưng cũng không có tác dụng gì đối với nhưng công tử, tiểu thư thích ăn chơi ở đây.

Lúc này, trong một căn phòng trên tầng 2, đối lập với sự ồn ào, náo nhiệt ngoài kia, trong này rất im lặng. Bên trái góc phòng kê một kệ rượu với giá trên trời. Trên sô pha lúc này có ba thanh niên đang ngồi.

Một người trong số đó cất tiếng hỏi:

"Mày làm sao thế"

Lưu Diệc Nam- cậu chủ nhà họ Lưu. Tập đoàn Lưu thị kinh doanh đá qúy, có một tầm ảnh hưởng không hề nhỏ. Lưu Diệc Nam đi đâu mọi người cũng phải nể mặt vài phần. Hai vợ chồng Lưu tổng có mỗi đứa con này nên vô cùng cưng chiều, phải nói là muốn gì được nấy. Mặc dù Lưu Diệc Nam thuộc loại ăn chơi không coi ai ra gì nhưng cũng không phải là người không biết suy nghĩ. Cậu khá khôn khéo. Cũng có thể nói Lưu Diệc Nam là kẻ trong ngoài không đồng nhất.

Lưu Diệc Nam nhìn thằng bạn mặt đằng đằng sát khí đang ngồi uống rượu trước mặt mà cảm thấy khó hiểu. Mọi ngày nó thích mấy buổi tụ tập này lắm mà. Hôm nay có chuyện gì vậy?

Diệc Nam quay sang nhìn người ngồi bên cạnh mình từ lúc đến vẫn chưa lên tiến, ánh mắt như muốn hỏi có chuyện gì xảy ra với thằng này vậy?

Diệp Nhất Minh nhìn Diệp Hàn vẫn đang ngồi nốc rượu ở đằng kia, mỉm cười:

"Nó mới có chị gái. Đang ăn mừng"

Choang!!!

Chiếc ly thủy tinh bị Diệp Hàn ném xuống sàn, vỡ nát.

Diệp Hàn đứng phắt dậy quay sang nhìn Diệp Nhất Minh, quát lên:

"Ai thèm ăn mừng chứ! Em chỉ không hận giết chết cô ta. Ai cho phép cô ta là chị gái của em? Vì mẹ con cô ta mà mẹ em qua đời. Tất cả là do mẹ con cô ta"

Quát xong Diệp Hàn cảm thấy thoải mái hơn chút. Cậu ngồi phịch xuống, nhắm đôi mắt đầy vẻ mệt mỏi.

Diệc Nam nghe vậy trợn tròn mắt ngạc nhiên:

"Chị gái? Mày có chị gái sao?"

Hai nhà Diệp - Lưu cũng có qua lại nên Diệp Hàn và Diệc Nam chơi với nhau từ nhỏ. Cậu nhớ là thằng này làm gì có chị gái.

"Đã bảo cô ta không phải là chị gái tao mà"

Diệp Hàn lại muốn nổi điên.

Diệc Nam thấy vậy vội vàng khoát tay làm lành:

"Được rồi được rồi, không phải thì không phải"

Làm gì mà phản ứng dữ vậy? Chẳng lẽ là...

Cậu giật mình quay sang nhìn Nhất Minh.

Diệp Nhất Minh như biết cậu muốn hỏi gì, khẽ gật đầu.

Diệc Nam cảm thấy sốc thật rồi. Cậu cũng biết trước đây quan hệ của chú Diệp và vợ không được tốt lắm nhưng không ngờ chú Diệp đi ngoại tình rồi có...con riêng.

Cậu nhìn Diệp Hàn, ánh mắt đầy vẻ thương hại.

"Mày tin tao móc mắt mày ra không?"

Giọng nói lạnh lùng của Diệp Hàn cất lên.

"Khụ..."

Diệc Nam đưa tay lên miệng kho khan, cũng không dám nhìn thằng bạn này nữa. Hiện tại cảm xúc nó không ổn định tốt nhất không nên trêu gẹo nó.

"Mày định làm gì bây giờ?" Diệc Nam hỏi.

Diệp Hàn cầm cốc rượu trên bàn, ngắm nhìn chất lỏng đỏ như máu. Cậu cất giọng lạnh lùng:

"Khiến cho cô ta sống không bằng chết, rồi tự giác cút khỏi nhà tao"

Cậu ngửa đầu dốc cạn chất lỏng cay xè vào miệng.

Nhất Minh khẽ nhíu mày. Anh hiểu rất rõ cậu em họ này. Một kẻ bốc đồng, nóng tính, luôn thích làm theo ý mình không ai quản được.

Nhất Minh vuốt cằm suy nghĩ. Anh cũng muốn xem xem cô em gái từ đâu chui ra này sẽ trông như thế nào.

Diệp Vy mở đôi mắt, mơ màng nhìn xung quanh, cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Vội vàng bật dậy. Mấy giây sau cô mới định thần được nơi mà mình đang sống.

Nhìn ngoài cửa sổ thấy trời đã tối. Diệp Vy với tay lấy chiếc điện thoại xem giờ. Đã 7h.

Diệp Vy bước ra khỏi phòng tắm. Mái tóc dài ướt nhẹp. Đôi mắt long lanh vương chút hơi nước. Làn da trắng noãn, mịn màng đầy dụ hoặc. Gương mặt dịu dàng kết hợp với sự quyến rũ khiến mọi người khó lòng rời mắt.

Diệp Vy buông máy sấy xuống, thấy tóc mình đã khô. Cô sắp xếp quần áo vào tủ rồi bước xuống nhà.

Căn nhà rộng lớn nhưng đầy vắng vẻ. Diệp Lâm Thiên ít khi ở nhà. Ông thường xuyên đi công tác. Ở nhà chỉ có quản gia và mấy người giúp việc. Diệp Hàn thường đi đến đêm mới về và rất ít khi ăn cơm ở nhà.

Nhưng hôm nay những người giúp việc cảm thấy rất ngạc nhiên khi thấy cậu chủ nhà mình gần tối đã về và hiện tại đang ngồi vào bàn ăn.

Diệp Vy bước vào bàn ăn thì thấy Diệp Hàn đang ngồi nghịch điện thoại. Cậu dường như đang đợi ai đó. Chẳng lẽ là...đợi cô?

Diệp Vy cảm thấy buồn cười với suy nghĩ ngây thơ của mình. Cô đi đến ngồi đối diện với Diệp Hàn trong những ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh.

Diệp Hàn thấy có người, cậu lúc này mới dời mắt khỏi điện thoại, ngẩng đầu lên.

Đập vào mắt cậu là nụ cười đầy dịu dàng và chân thành. Diệp Hàn ngây người trong đôi mắt xinh đẹp kia.

Diệp Vy thấy cậu em trai không nói gì mà nhìn mình, cô cảm thấy khá là ngạc nhiên. Chẳng lẽ hôm nay cậu ra ngoài cả ngày bị cái gì kích thích sao.

Diệp Vy cảm thấy không thoải mái với cái không khí in lặng này, cô cất giọng nhẹ nhàng:

"Có chuyện gì sao?"

Diệp Hàn nghe tiếng nói lúc này mới hồi hồn. Cậu cảm thấy khinh bỉ chính mình. Sao có thể ngây người ngắm chị ta chứ.

Cậu nhìn Diệp Vy, nở nụ cười:

"Chị bây giờ mới dậy sao? Chắc đói lắm nhỉ? Chị mau ăn cơm thôi" Nói rồi cậu đũa lên chuẩn bị ăn cơm.

Lần này đến lượt Hạ Vy ngây người. Cô vẫn không quên được thái độ thù hận của cậu lúc sáng. Mà bây giờ cậu tỏ thái độ tươi cười, lại còn gọi cô là chị.

Diệp Hàn thấy cô không có phản ứng gì thì dừng hành động đang gắp thức ăn của mình. Cậu đặt đũa xuống, nhìn cô nói:

"Thái độ của em lúc sáng là không đúng, chị có thể tha lỗi cho em được không? Em rất cô đơn. Thật sự rất muốn có một người chị."

Nói rồi cậu cúi đầu xuống. Ai nhìn cũng nghĩ cậu đang ngại ngùng khi nói ra những lời đó nhưng thực chất cậu đang che đi sự chán ghét sâu trong mắt.

Diệp Vy rũ mắt. Không ai biết cô đang suy nghĩ gì. Diệp Hàn thấy cô im lặng không nói gì thì cảm thấy khó chịu. Đang định lên tiếng nhắc nhở thì bỗng Diệp Vy nhìn thẳng vào mắt cậu, mỉm cười:

"Ừ không có gì. Chỉ tưởng em rất chán ghét chị. Nhưng khi nghe em nói ra những lời này chị rất vui."

"Thật sao? Vậy ăn cơm đi chị" Diệp Hàn lên tiếng.

Diệp Vy mỉm cười cầm đũa lên bắt đầu ăn cơm.

Diệp Hàn mặc dù chăm chú ăn cơm nhưng vẫn lén lúc xem Diệp Vy. Thấy cô chỉ ăn những món khác mà không động chút nào đến đĩa tôm và cá trên bàn. Cậu bèn hỏi:

"Chị không thích ăn hải sản sao?"

Hải Vy nhìn cậu nở nụ cười:

"Chị bị dị ứng với hải sản"

Nghe vậy trong mắt cậu lóe ra chút ánh sáng, rất nhanh rồi biến mất.

"Thì ra là vậy. Em sẽ bảo nhà bếp lần sau không nấu hải sản nữa"

"Không có gì. Nếu em thích ăn thì cứ nấu đi. Chị không ăn là được"

Diệp Hàn không nói gì. Cậu cúi đầu ăn cơm.

--------------------------------------------

Trong một bệnh viện lớn nhất thành phố, mọi người đang vội vàng chuẩn bị đón tiếp một bệnh nhân sắp đến. Mọi người không biết thân phận của người đó là gì mà đích thân viện trưởng thông báo cho mọi người, luôn miệng dặn dò là không được có sai sót.

Tất cả những nhân viên và bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện đều đang đợi ở cửa. Mỗi người một tâm trạng. Có lắng, hồi hộp cũng có một chút hiếu kì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv