Trăng sáng trên cao, đêm lạnh như nước. Một già một trẻ ngồi dưới gốc cây kể chuyện về năm người thần thông quảng đại này lần lượt là khinh công đệ nhất thiên hạ danh xưng quái đạo ‘Một Trận Gió’, đổ kĩ xuất thần nhập hóa ‘Thắng Tới Cùng’ Tiêu Thường Tiếu, y thuật diệu tuyệt nhưng tánh tình quái đản ‘Ma Y’ Tề Dị, nói đâu trúng đấy, liệu việc như thần ‘Kim Khẩu Khó Dò’ Bốc Mặc Nhi và tài ăn nói bậc nhất ‘Lưỡi Hoa Sen’ Hoa Xảo Ngữ.”
Quái đạo Một Trận Gió là kẻ trộm, một kẻ trộm chưa ai thấy mặt qua. Hắn trộm tất thảy mọi thứ. Bốn vị kia dù không thần bí bằng Một Trận Gió, nhưng mỗi người đều là thiên tài dị bẩm. Riêng Kim Khẩu Khó Dò Bốc Mặc Nhi là một cô nương có khuôn mặt thanh nhã tinh tế động lòng người, nghe nói nàng học vấn uyên thâm, còn biết xem tướng đoán mệnh, tánh tình thẹn thùng nhát gan, không thích giao du với người ngoài, nhiều năm chỉ một mực ẩn cư ở núi Duy Cô, Giang Nam.
Một trận gió Nhất Trận Phong trong một lần vì để cứu được bằng hữu, hắn phải xông vào hiểm địa, trùng trùng thiên la địa võng tìm thánh bảo của Hổ quốc. Thế nhưng có một điều y không ngờ. Người trông coi thánh bảo là lại một giai nhân tuyệt sắc. Cô nương này cũng không lớn tuổi, tại sao cả người lại giống như khối băng, tản ra hàn khí kinh hồn? Lần đầu tiên trong đời, y gặp một nữ tử lạnh lùng đến vậy. Y không những muốn trộm thánh bảo Hổ Quốc mà còn muốn trộm cả trái tim của vị thánh nữ này. Liệu phi vụ này hắn có trộm thành công không.
Bình luận truyện