Editor: Lin
Sau khi về nhà, hai người trở lại phòng của chính mình.
Tô Giản khó khăn tắm xong, vẫn mặc áo phông làm áo ngủ như cũ, vui vẻ ngồi trước màn hình máy tính chơi trò chơi.dღđ☆L☆qღđ
Bỗng nhiên khát nước, đứng dậy uống nước, trong lúc vô tình ánh mắt quét qua cái ghế màu trắng, đột nhiên cứng đờ.
Trên ghế này có vết hồng hồng là gì vậy?
Tô Giản đột nhiên vươn tay ra sau lưng lau một cái.
Vừa đưa tay lên nhìn, Tô Giản không nhịn được kêu lên tiếng, chết tiệt! Đầy tay máu tươi rồi!
Không phải thân thể em gái Tô có vấn đề gì chứ? Không phải cô nàng gãy xươngsao, tại sao mông lại có máu? Chẳng lẽ, thật ra em gái Tô còn bị trĩ?
Trong lúc anh đang mờ mịt nhìn một bàn tay đầy máu thì An Dĩ Trạch nghe được tiếng anh gọi, đẩy cửa đi vào.
“Sao vậy?”
Đang bối rối, Tô Giản đưa tay cho anh nhìn. “Máu! Chảy máu! Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra!”
An Dĩ Trạch nhìn màu sắc nhức mắt này, vẻ mặt rùng mình, hỏi anh: “Là đụng phải chân?”
Tô Giản vội vàng lắc đầu: “Không có không có! Tôi ngồi, căn bản không động đậy gì hết!”
An Dĩ Trạch nhíu mày càng sâu: “Anh xem một chút.”
Sau đó An Dĩ Trạch cứng đờ.
An Dĩ Trạch nghiêm mặt nhìn Tô Giản, âm thanh cứng ngắc: “Kỳ sinh lý của em là lúc nào?”
“Kỳ sinh lý?” Tô Giản còn chưa phản ứng kịp, lập tức mờ mọt lắc đầu. “Không biết…”
An Dĩ Trạch sững sờ, ngay sau đó nghĩ đến chuyện cô đang mất trí nhớ,không nhớ ra được cũng là chuyện bình thường, lập tức nói: “Chắc là bâygiờ, tự em xử lý đi.” Sau đó lạp tức xoay người rờiđi.di◕ễn♠đà‿n♠lê♠q◕uý♠đôn
“Này, tôi phải tự xử lý thế nào! Tôi…”Tô Giản đưa tay kéo áo An Dĩ Trạch, lời còn chưa dứt, trong đầu độtnhiên thông suốt, kỳ sinh lý? Phụ nữ còn có kỳ sinh lý nào nữa? Khôngphải anh ta nghĩ đến cái đó chứ…
Chết tiệt! Chẳng lẽ đây là … bà dì trong truyền thuyết?
Tô Giản chỉ cảm thấy trời đất xung quanh như sụp đổ.
Mặc dù anh cũng rõ ràng mình biến thành phụ nữ, chuyện gặp với bà dì làchuyện sớm muộn, nhưng anh thật sự không ngờ lại nhanh như vậy, cũngkhông ngờ ngày đó thật sự đến, anh sẽ có cảm giác như thế này, như mộtcon mà bay phất phơ trong gió!
Bị bà dì lôi đến mức hấp hối, TôGiản không nhịn được bắt lấy tay An Dĩ Trạch, mặt như tro tàn tuyệt vọng nói: “Làm sao bây giờ…”
An Dĩ Trạch nhìn lại, anh sao biết làm thế nào!
Nhưng mắt thấy cô nhóc trước mắt lộ vẻ mặt kinh hoảng mờ mịt, trên khuôn mặtnhỏ nhắn lộ vẻ đáng thương, nhìn anh như đang cầu cứu, anh lại không thể nói được điều gì.
Nghĩ đến chuyện cô đi đứng không tiện, An Dĩ Trạch im lặng một lát, đanh mặt lại nói: “Em… đồ dùng vệ sinh, để ở đâu?”
“Hả?” tô Giản ngơ ngác, phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến điều anh nói, hẳn là nói đến băng vệ sinh trong truyền thuyết, khuôn mặt nhất thời khổ sở,lắc đầu nói. “Tôi không biết.”
‘Mất trí nhớ’ thật là điều tiệndụng, cho nên An Dĩ Trạch không chút nghi ngờ, kéo tẩy khỏi tay của cô,khuôn mặt lạnh lùng, bắt đầu lục ngăn kéo và tủ treo quần áo trong phòng cô, không có, lại tìm trong phòng vệ sinh một vòng, vẫn không có.
Tô Giản vẫn đáng thương nhìn anh. “Không có sao? Vậy phải làm thế nào?”Thật ra thì anh cũng không biết phải dùng thế nào, đúngkhông!di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
An Dĩ Trạch vẫn còn trấn định, cầm điện thoại bắt đầu gọi cho siêu thị của chung cư giao hàng.
Kết quả, vì quá muộn, siêu thị đã đóng cửa, cho nên không ai nhận điện thoại.
An Dĩ Trạch: “…”
Tô Giản đã nhanh muốn khóc rồi: “Có còn biện pháp nào không?”
Ngược lại cũng không phải không có, chỉ là… hơn nửa đêm, muốn anh tổng giámđốc An đi mua băng vệ sinh cho phụ nữ? Người luôn luôn bình tĩnh nhưtổng giám đốc An, trên trán đã hiện lên mấy đoạn gânxanh.di✣en✤danlequyd☼n☀c☼m
Ngay sau đó Tô Giản cũng nghĩ đếnchuyện An Dĩ Trạch ra cửa mua băng vệ sinh là biện pháp duy nhất, dùsao, anh vừa nghĩ đến tình cảnh phải đích thân đi mua băng vệ sinh, thì có loại cảm giác muốn ngất đi.
Vì vậy, hiện anh đang vô cùng cảm kích vì mình đang bị thương một chân.
“Dĩ Trạch…” Tô Giản kéo kéo ống tay áo của An Dĩ Trạch, ngửa khuôn mặt nhỏnhắn vừa vô tội vừa đáng thương lên nhìn anh. Anh cảm thấy, bây giờ, bộdáng này anh luyện ngày càng thuần thục.
An DĨ Trạch không nói gì.
Tô Giản dĩ nhiên không thể bỏ qua cho anh, dịu dàng khẩn cầu: “Bây giờ anh ra ngoài mua được không?”
Mặt An Dĩ Trạch không chút thay đổi, trong nội tâm đã cảm thấy hối hận: Ban đầu, tại sao anh lại nổi hứng muốn kết hôn? Mà tại sao anh lại chọnphải cô nhóc này vậy?
Tô giản còn nhẹ nhàng lay anh: “Dĩ Trạch… ông xã…”
Cuối cùng An Dĩ Trạch cũng nói ra mấy chứ từ trong kẽ răng: “Ở nhà chờ!”
Tô Giản lập tức nở nụ cười dịu dàng.
Vì đã quá muộn, không ít cửa hàng đã đóng cửa, cho nên An DĨ Trạch phải chạy xe một đoạn mới đạt được mục đích.
Lúc anh trở về, Tô Giản đang chống gậy, ngơ ngác đứng bên cạnh sô pha, vì anh không dám ngồi.
An Dĩ Trạch xách theo một túi chứa đầy đồ, để trước mặt anh, mặt khôngchút thay đổi nói: “Anh cũng không biết em thích loại nào, cho nên mỗiloại mua một ít.”
Nghĩ tới ánh mắt kì quái nữ nhân viên bán hàng vừa nhìn mình, mặt anh đen đến không thể hơn được nữa.
Tô Giản thật lòng cảm kích: “Cảm ơn.”
Khóe miệng An Dĩ Trạch giật giật, bước nhanh về phòng mình.
Tô Giản đi vào phòng vệ sinh, ngồi lên bồn cầu nghiên cứu cách dùng băng vệ sinh.
Sau đó, anh mờ mịt,
Mẹ nó, tại sao băng vệ sinh lại còn phân ra nhiều loại như vậy? Cái gì màngày, dùng đêm, đêm dài, bông mềm, có cánh, không cánh, còn có loại nhỏ, băng vệ sinh?
Tô Giản cảm thấy rất phiền, rất bực bội.
Nghiên cứu nửa ngày, cuối cùng cũng hiểu rõ cách băng vệ sinh, Tô Giản vặn mở cửa , ra khỏi phòng vệ sinh.
Cả buổi tối này, Tô Giản ngủ không được ngon.
Vì anh có một cơn ác mộng.
Trong mơ, thế giới biến thành một đại dương màu đỏ, anh bị bao vây trong đó, không thể giãy dụa, vì vậy đau khổ chảy thành sông…
***
Ngày hôm sau, Tô Giản rất không có tinh thần.
Cũng không phải vì bà dì đến thăm, dù sao, dù anh khiếp sợ, cảm giác cũngkhông được tự nhiên, nhưng qua một đêm, tâm lý cũng cảm thấy không cònkỳ cục nữa. Hiện tại anh vô cùng phờ phạc, vì anh vô cùng khóchịu.diễn-đàn-lê-quý-đôn
Bụng anh đau.
Vì vậy cả ngày, anh không có tâm trạng để đi ra ngoài, cũng không có tâm trạng chơi game,chỉ mở tivi lên rồi nằm trên ghế sô pha, không buồn nhúc nhích.
Nhưng thật sự rất khó chịu, vì vậy anh vẫn không nhịn được gọi điện thoại cho An Dĩ Trạch.
“Này, lúc anh trở về, đến hiệu thuốc mua cho tôi ít thuốc được không? Thuốc đau bụng!”
Lúc An Dĩ Trạch nghe điện thoại, Quý Minh Phi đang ở bên cạnh, nghe được là điện thoại của Tô Giản, đợi nghe xong lập tức cát lời trêu chọc. “Saovậy? Chị dâu lại gọi cậu về nhà ăn tối?”
Lông mày An Dĩ Trạch nhíu lại: “Cô ấy nói đau bụng.”
Sắc mặt Quý Minh Phi lập tức nghiêm túc lại: “Đau bụng? Là ăn phải cái gì không tốt sao?”
An Dĩ Trạch lắc đầu: “Mình cũng không biết.”
Quý Minh Phi đề nghị: “Vậy có nên đưa cô ấy đi bệnh viện kiểm tra một chút? Dù sao cô ấy cũng vừa bị tai nạn xe. Chuyện đau bụng này, có thể nặngcó thể nhẹ, có thể là ngộ độc thức ăn, cũng có thể là viêm ruột thừa, dĩ nhiên, phụ nữ mà, còn có thể là đau bụng kinh…”
Nghe được ba chữ ‘đau bụng kinh’, An Dĩ Trach cứng đờ một chút.
Quý Minh Phi dĩ nhiên là không bỏ qua vẻ mặt này của anh, trong lòng đãhiểu rõ, vỗ vỗ vai anh: “Mình từng có một người bạn gái, trước kia cô ấy bị đau bụng kinh rất lợi hại, có điều đó là chuyện tốt.”
An Dĩ Trạch không tự chủ được hỏi: “Tốt nghĩa là sao?”
Quý Minh Phi nghiêm túc nói: “A, cậu không biết? Phụ nữ đau bụng kinh, saukhi làm với đàn ông, thường không đau đớn. Cho nên mình thấy cậu cũngkhông cần phải đi mua thuốc, không bằng về nhà cùng với cô nhóc nhà cậu… được được, mình không nói, mình không nói!”๖ۣۜdiễn♥đàn๖ۣۜlê♥quý♥đôn
Mặc dù tạm thời câm miệng, nhưng Quý Minh Phi cũng không cho là đúng, tráitim yên lặng châm chọc: Người ta đây tốt bụng đề nghị, một lòng vì anhem! Đàn ông nghẹn quá lâu là không tốt! Ai, chỉ sợ là không ai có thểnghĩ đến, tổng giám đốc An thành thục của CMI, là cậu ba nhận được nhiều yêu thương từ nhà họ An, nhưng lại là một xử nam ba mươi tuổi…
Lúc An Dĩ Trạch về đến nhà, Tô Giản còn đang nằm trên ghế sô pha.
Thấy anh về rồi, Tô Giản không có hơi hỏi: “Mua thuốc rồi sao?”
An DĨ Trạch đặt túi thuốc lên khay trà trên bàn. “Mua rồi.” Nhìn bộ dángđáng thương vô lực của Tô Giản, anh ngồi xuống bên cạnh. “Rất khó chịusao?”
Tô Giản vô lực hừ một tiếng: “Nếu không anh thử xem mộtchút?” Chết tiệt, hiện tại ông đây mới thấy làm phụ nữ không dễ dàng cỡnào! Một lần hai lần thì không tính là gì, vấn đề là chị em phụ nữ phảichịu điều này mỗi tháng một lần, đó là điều đau khổ như thế nào! Đó lànhẫn nhịn và vĩ đại như thế nào! Không trách được lại có câu danh ngôn:Trên tinh cầu này, phụ nữ là loại sinh vật mỗi tháng chảy máu bảy ngàyvẫn không chết, căn bản là một thành phần đi ngược ýtrời!diễn-๖ۣۜđàn-lê-quý-๖ۣۜđôn
An Dĩ Trạch không nói gì, chỉ im lặng một lát, lại hỏi: “Em ăn cơm chưa?”
Tô Giản khó chịu căn bản không muốn động đậy, nào có tâm tình nấu cơm? TôGiản lắc đầu, nhìn An Dĩ Trạch lấy điện thoại di động ra bắt đầu địnhgọi đồ ăn bên ngoài, đột nhiên nói: “Muốn đồ ăn bổ máu!” Chết tiệt, hômnay anh chảy thật nhiều máu, hai mươi chín năm qua anh cũng chưa từngchảy nhiều máu như vậy! Làm cho anh vừa bối rối vừa đau lòng, tiếp tụcnhư vậy anh sẽ thiếu máu!
Nghe vậy khóe miệng An Dĩ Trạch giật giật, nhưng vẫn y theo lời anh chọn món ăn bổ máu.
Tô Giản cảm thấy khát nước, hiện tại lại không muốn động đậy lập tức saiAn Dĩ Trạch: “Tôi khát, anh lại tủ lạnh lấy cho tôi bình nước.”
An Dĩ Trạch vừa định đứng dậy, nghĩ đến gì đó lại ngồi xuống, nhìn chằmchằm Tô Giản, nghiêm nghị nói: “Bây giờ em không thể uống nước đá.”
Tô Giản nháy mắt mấy cái: “Tại sao?”
Mặt An Dĩ Trạch không chút thay đổi, giọng nói lại cứng đờ. “Chính em tự hiểu.”
Vẻ mặt Tô Giản vô tội: “Tôi thật sự không hiểu.”
An Dĩ Trạch vô cùng phiền muộn, cô nhóc này thường ngày tự chăm sóc mình thế nào vậy?
Thật ra thì An Dĩ Trạch cũng vừa mới biết, thì ra phụ nữ trong kì sinh lýthì không được đồng vào đồ ăn lạnh. Mà tất cả điều này đều từ miệng nhân viên bán hàng ở tiệm thuốc. Vì mua được thuốc này, An Dĩ Trạch khôngthể không đeo kính đen, nhắm mắt đi vào tiệm thuốc hỏi thăm, kết quả bàbác trong tiệm thuốc vừa nghe anh muốn mua thuốc đau bụng kinh lập tứcsáng tỏ: “Là mua cho cháu dâu chứ gì?” Tiếp đó lập tức thao thao khôngngừng khen anh là một người chồng tốt, vợ anh thật may mắn, còn tân tình giới thiệu một chút về kì kinh nguyệt của phụ nữ cho anh để anh có thểchăm sóc tốt cho vợ mình. Cuối cùng An Dĩ Trạch cũng coi như cầm đượcthuốc, nét mặt lạnh lùng chạy trối chết ra khỏi tiệm thuốc.
Nói vậy, cô nhóc này tối hôm qua thất kinh, bộ dạng không biết gì hết, chẳng lẽ đến cái này cũng có thể quên?
Vừa nghĩ đến đây, nét mặt An Dĩ Trạch lại càng khó coi hơn.
Nhưng anh vẫn đứng lên lấy một cốc nước nóng.
Đồ ăn đặt bên ngoài phải trả tiền nhanh. Vì An DĨ Trạch cũng chưa ăn cơm,lập tức ngồi xuống bàn ăn với Tô Giản. Tô Giản ấm ức dùng tay trái chống đầy, nhưng thức ăn tinh xảo, đột nhiên nói: “Rôi bỗng nhiên nhớ đến một câu nói.”
An Dĩ Trạch giương mắt nhìn về phía anh.
Chỉ nghe Tô Giản cảm khái: “Phụ nữ, ăn là cơm, vắt là sữa mà chảy lại là máu!”
An Dĩ Trạch: “…”
Buổi tối, Tô Giản khát nước ra ngoài tìm uống, đi ngang qua tủ lạnh, tronglúc vô tình lại phát hiện trên mặt tủ lạnh có thêm một tờ giấy.
Là giấy in, phía trên in không ít chữ. Tô Giản tò mò tiến lại nhìn, sau đó lập tức ngu.
Chỉ thấy trên mặt tờ giấy viết tám chữ to: Kì kinh nguyệt của phụ nữ phải chú ý cẩn thận.
Trong nhà chỉ có hai người, cho nên chuyện này không thể có người thứ hai làm.
Tô Giản nghiêm mặt nghĩ: Đây rốt cuộc là do An Dĩ Trạch muốn dặn dò mình hay tự anh ta muốn học?
Suy nghĩ một chút cảm thấy cái trước có khả năng hơn một chút, vì vậy anh ôm thái độ học tập đọc kĩ.
Oa, bà dì quả nhiên không phải người phàm, cái này không được, cái kia cũng phải chú ý…
Độc xong rồi, Tô Giản chắc lưỡi hít một hơi, vừa xé tờ giấy xuống, đồngthời không tự chủ được nhìn về phía cửa phòng An Dĩ Trạch.
Nóithế nào đây, mặc dù tên tình địch chết tiệt làm chuyện này rất ngớ ngẩn, nhưng không thể phủ nhận, hình như anh ta lại trở nên thuận mắt hơn một chút rồi…