Triền Miên Với Họa Sĩ

Chương 69: Là tiền lương, không phải là tinh...



Chương 61: Là tiền lương, không phải là tinh...

Trans: Penicillin - bé con 3 tủi, ủa, bé có biết H là gì đâu?

Cuối cùng, bức ảnh được gửi đi, ánh mặt trời màu cam đang chiếu lên mái tóc, cô gái nhìn nghiêng vào ống kính có đôi môi hồng hào, khóe mắt vẫn còn đang lấp lánh ánh nước.

Không biết mẹ Giản sẽ phản ứng thế nào, dù sao thì Giản Mặc Thư rất hài lòng với kiệt tác của mình.

Ánh mắt ướt đẫm của Du Hoạ lướt qua bức hình, nghĩ ra điều gì đó, vội vàng kéo lấy góc áo Giản Mặc Thư: “Thầy Mặc Thư.”

“Hửm?”

“Không phải bức tranh này sẽ triển lãm đâu nhỉ…?”

Giọng Du Hoạ mỏng hệt như tiếng muỗi, động tác tay chân trêи cơ thể đều tỏa ra ý cự tuyệt.

“Sao em lại nghĩ vậy?”

“Không phải thầy nói...đợi chuẩn bị xong các bức vẽ cơ thể người trong bộ tranh “ɖu͙ƈ” mà…” Ý trong câu nói là, chẳng phải muốn tổ chức buổi triển lãm bộ tranh sao?

Sau khi Giản Mặc Thư nghe xong thì không nhịn được bật cười: “Lẽ nào Hoạ Hoạ không biết cái gì gọi là ‘Không để miếng ngon cho kẻ khác’*?” Anh đưa tay nắm chặt một góc áo dài

tắm của cô, động tác tay nâng lên: “Những thứ tốt đương nhiên phải đóng cửa lại thưởng thức một mình chứ.”

*Raw: 肥水不流外人田: phù sa màu mỡ không để chảy sang ruộng người khác.

Du Hoạ ngăn tay anh lại, ngón tay thon dài chuyển sang xoa xoa mép áo tắm, ánh mắt của anh nóng đến nỗi dường như muốn thiêu đốt quần áo trêи người cô: “Huống hồ chi, sao anh lại để người khác nhìn ngắm cơ thể của Hoạ Hoạ được?”

“Nó thuộc về anh, không phải sao?”

Tay Giản Mặc Thư lại bắt đầu thử tách lớp áo cô ra, Du Hoạ ấn chặt tay anh trêи đùi mình: “Không, không được.”

“Anh muốn xem cái huyệt nhỏ tuyệt đẹp của người mẫu của anh cũng không được?”

Đầu Du Hoạ nóng lên từng cơn, nói chuyện hoàn toàn không suy nghĩ: “Thầy Mặc Thư nợ tiền lương của người mẫu, không cho xem!”

Giản Mặc Thư nhướng mày, khóe miệng thì lại cong lên khó lòng kéo xuống được: “Anh nợ em thế nào?”

Anh lật tay tóm chặt lấy bàn tay nhỏ mềm mại trắng trẻo đang phủ lên tay mình, không quan tâm cô gái nhỏ đang lùi lại mà trực tiếp đặt xuống dưới eo mình, nắm chặt rồi xoa xoa lên chiếc gậy thịt cách dưới lớp quần đang im lặng rũ xuống giữa hai chân, phản bác nói: “Rõ ràng tối qua vừa có lương* là giao cho em liền.”

*Raw: 粮 lương trong lương thực.

Bàn tay to lớn dịu dàng dẫn dắt xuống hai viên bi mềm mại, “Em sờ xem, có phải tối qua đã bắn hết vào miệng nhỏ của em rồi không?”

“——Không phải cái này!”

Du Hoạ đỏ mặt, vừa bực dọc vì mình nói mấy thứ kỳ quặc, trong đầu lại không kìm được mà nhớ lại cảnh tượng cơ thể nam tính của anh đang mạnh mẽ chuyển động tiến vào người cô, thở dốc bên tai cô rồi đẩy chiếc gậy thịt vào đáy huyệt mềm mại và lấp đầy nó bằng tϊиɦ ɖϊƈh͙.

“Sao lại không phải? Hoạ Hoạ không cảm nhận được sự cực khổ cho đi mỗi tối của anh sao?”

Giản Mặc Thư nhìn cô một lúc, suy đoán nói: “Chẳng lẽ Hoạ Hoạ muốn tăng lương?”

“Phải nói sớm chứ, yêu cầu này, thầy Mặc Thư làm thế nào cũng sẽ thỏa mãn em.”

Chiếc áo dài tắm bị anh ép buộc kéo ra, làm lộ ra hoa huyệt phía dưới, hai lớp thịt trai hôm qua bị giày vò no nê vẫn còn hơi sưng hồng, nhìn hệt như một quả đào đã chín, chỉ cần cắn một miếng, thứ nước ngọt thơm liền tiết ra tràn đầy răng miệng.

Giản Mặc Thư quỳ một nửa trêи nền đất, đầu vùi vào giữa hai chân Du Hoạ, răng nhẹ nhàng cọ vào hai cánh hoa mềm mại, đầu lưỡi ướt át tiến vào trong khe nhỏ quét qua một lần, hút hạt trân châu được giấu sâu bên trong góc tối ra như đang lựa đậu, mãi đến khi hạt trân châu yếu ớt bị hút đến mức sưng lên ứ máu, anh mới từ từ uống một ngụm mật ngọt chảy ra từ huyệt thịt.

“Không…”

Chân Du Hoạ kẹp trêи vai anh, vì đầu lưỡi đang làm loạn giữa hai chân nên chân cô đều bất giác thu chặt lại, ngay cả gót chân chống lên phần lưng săn chắc của anh để tự mình dựa vào, nhìn giống như cô đang giữ lấy không muốn để anh đi.

Mãi đến khi nằm trêи chiếc áo choàng tắm dài được mở rộng ra, chịu đựng sự tiến vào liên tục của gậy thịt của anh, Du Hoạ đã hoàn toàn quên đi sự hưng phấn và hồi hộp lúc đầu của mình, chỉ còn sót lại sự xấu hổ khi bị đè ra làm trêи sàn. Du Hoạ không mặc gì trêи người, chỉ có Giản Mặc Thư vẫn xem như quần áo hoàn chỉnh, duy chỉ có vật cứng thô to ló ra khỏi chiếc quần lỏng ra dưới hông đang điên cuồng tiến vào huyệt thịt mềm mại của cô.

Hai cơ thể như bước ra từ trong nước rồi chồng lên nhau, hai bộ phận kết hợp chặt chẽ không ngừng ma sát, kɧօáϊ cảm hệt như có dòng điện chạy qua đang chiếm lĩnh đầu óc, vẻ mặt Du Hoạ vừa mất kiên nhẫn, vừa hưởng thụ, đồng bộ một cách kỳ lạ với bức tranh trêи giá vẽ bên cạnh. Trong sự ngẩn ngơ, Giản Mặc Thư dường như nhìn thấy được cô gái dưới thân mình mọc ra đôi cánh trắng to to, mà anh lại đang dùng gậy thịt để làm ô nhục sự thuần khiết của thiên sứ, ép buộc cô trở thành phàm nhân ở lại bên cạnh mình.

“Đều cho em hết được không?” Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, âm thanh thu hút riêng biệt của nam giới chạm vào tai Du Hoạ, cùng với sự ra vào mạnh mẽ dưới thân đã làm tinh thần cô lung lay.

Hai chân trắng nõn bị anh vòng chặt trêи vòng eo cường tráng mạnh mẽ, gậy thịt cương to lấp đầy vách tường chật hẹp, quy đầu tiến vào nơi sâu thẳm nhất trong đáy huyệt bé nhỏ, mở mã mắt ra để đưa thứ tϊиɦ ɖϊƈh͙ nồng đậm vào trong cơ thể người con gái, nóng đến mức khiến Du Hoạ vừa khóc vừa kêu.

Gậy thịt to lớn được bọc lấy bởi tϊиɦ ɖϊƈh͙ từ từ rút ra khỏi lớp thịt xinh đẹp đang quấn quít không buông, Giản Mặc Thư nâng bờ ʍôиɠ nhỏ của Du Hoạ lên, ấn chân cô rồi đè xuống trước hai bầu ngực, sau đó quỳ trêи đất dùng đầu gối chống lấy phần dưới xương sống của cô nâng người cô cao lên, để cô tự biến mình thành một chiếc cốc, mật huyệt hứng trọn lấy tϊиɦ ɖϊƈh͙ của anh một cách rõ ràng.

“Bao nhiêu đây đủ chưa?”

“Không phải...không phải thứ này…”

Du Hoạ thật sự xấu hổ muốn khóc: Thứ cô muốn là tiền lương chứ không phải là tϊиɦ ɖϊƈh͙!

Thầy Giản Mặc Thư, sao anh

ấy có thể trả bằng cái này chứ! Ỷ

cô là bạn gái của anh

rồi giở trò lưu manh!

Thấy dáng vẻ Du Hoạ thật sự muốn khóc tới nơi, Giản Mặc Thư không chọc cô nữa, sau khi lau cơ thể cô sạch sẽ thì đặt cô lên giường trong phòng ngủ, xoay người lấy một cuốn sổ nhỏ trong hộc tủ ra đưa cho cô, là sổ tiết kiệm.

“Sau này tiền lương của em sẽ ở trong này, em tự lấy đi, mật mã là 514863.”

Du Hoạ nhận lấy mở ra nhìn một cái, tay cô run lên, quyển sổ rớt cái “độp” trêи chăn.

“Quá, quá nhiều rồi.” Trước phần thập phân của số dư là một chuỗi số 0 làm Du Hoạ hoa hết cả mắt, cô đếm hai lần vẫn không đếm đúng được.

Giản Mặc Thư cười một cách rất thận trọng: “Không nhiều, sau này vẫn sẽ tăng lương cho em, đếm kỹ lại đi, trả xong thì nửa đời còn lại của em chắc cũng đủ rồi.”

Nghe được những từ nhạy cảm nào đó giữa người yêu với nhau, Du Hoạ như bỗng ý thức được điều gì.

Thầy Giản Mặc Thư…ý là muốn thuê hết thời gian nửa đời còn lại của cô sao?

Cô hỏi, Giản Mặc Thư chỉ trả lời: “Em cảm thấy vậy thì là vậy.”

Du Hoạ đỏ mặt trầm mặc hồi lâu, trong đầu xoay vòng ba trăm sáu mươi độ, cuối cùng rút ra kết luận——Không được, lỗ quá!

Cho dù có buộc chặt cô, vậy thì cũng không phải dùng quyển sổ này!

Du Hoạ trộm nhìn Giản Mặc Thư một cái, hừ nhẹ hai tiếng: “Mỗi tháng em chỉ lấy đúng phần trước đây đã nói rõ, không lấy thêm của anh đâu.”

“Được.”

Giản Mặc Thư xoa đầu cô, gương mặt mang theo nét vui vẻ.

Ừm, “Sổ vợ” tiết kiệm nhiều năm như vậy, coi như cũng tặng được rồi.

Nuôi cô gái nhỏ này trước, đợi đến sau khi cô tốt nghiệp thì sẽ biến cô trở thành vợ hợp pháp của anh.

Bàn tính trong lòng Giản Mặc Thư vang lên tiếng

lách cách, đương nhiên tất cả những thứ này Du Hoạ đều không biết, vẫn nở nụ cười ngọt ngào ngốc nghếch với suy nghĩ mình vẫn mang thân phận độc thân.