Triền Miên Với Họa Sĩ

Chương 104: Thục nữ x Thầy giáo nghi lễ (16) Sau khi có thai.



Editor: Hardys - 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.

Bởi vì Giản Mặc Thư hết lòng cày cấy ngày đêm nên Du Họa không chỉ được bồi bổ trở thành dáng vẻ ngoan ngoãn mà thân thể cũng trở nên ɖâʍ đãng, đương nhiên trong bụng cũng trồng trọt được một đứa bé.

Tuy sinh mệnh mới đến là chuyện đáng mừng nhưng sự bất tiện theo sau đó cũng khiến hai người phiền lòng. Dưới sự dạy dỗ của người chồng khỏe mạnh, đương nhiên cô gái nhỏ cũng tạo thành thói quen được gậy thịt cho ăn tϊиɦ ɖϊƈh͙ trước khi đi ngủ. Mỗi đêm vừa đến lúc lên giường, vách thịt đều tự giác co rút, giữa hai chân cũng hơi hơi mở ra một đường nhỏ, yên lặng chờ côn thịt xâm nhập.

Thỉnh thoảng Giản Mặc Thư bận việc nên không thể quay về vào ban đêm thì Du Họa cũng chỉ có thể xoa xoa hoa huyệt của mình, nằm ở trêи giường mở to mắt mà chờ anh trở về, dùng gậy thịt thô to cắm vào hoa huyệt mềm mại, yếu đuối của cô. Sau đó, cô mới yên tâm đi vào giấc ngủ.

Nhưng hiện tại Du Họa đang mang thai, đứa nhỏ trong bụng cũng chưa quá lớn, đương nhiên không thể làʍ ȶìиɦ quá mức kịch liệt. Nhưng khát vọng được kết hợp với côn thịt vẫn không hề suy giảm chút nào, cho nên mỗi đêm hoa huyệt đều ngứa ngáy khó nhịn. Tuy Giản Mặc Thư dùng tay và lưỡi để thay thế nhưng vẫn không sảng kɧօáϊ bằng lúc côn thịt cắm vào.

Mãi cho tới khi đủ ba tháng, rốt cuộc Du Họa cũng không chịu nổi hành hạ, bắt đầu cởi quần anh ra: "Thầy ơi, em muốn..."

"Không được đâu bé cưng." Giản Mặc Thư cản tay cô lại, "Nếu như tổn thương đến cục cưng trong bụng thì sao đây?"

"Vậy thầy nhẹ một chút!"

"... Bé cưng, em đừng làm khó anh."

Sau khi lặp lại nhiều lần như vậy, hôm nay ngay lúc Du Họa quấn lấy anh đòi hỏi như trước thì Giản Mặc Thư đưa cho cô một vật.

Du Họa quay đầu, đó là một con ngựa gỗ nhỏ, cao bằng nửa người, bên dưới còn có một miếng gỗ gấp khúc, thoạt nhìn có vẻ mô phỏng giống như đồ chơi cưỡi ngựa của trẻ con.

"Đến đây." Giản Mặc Thư vẫy tay về phía cô.

Du Họa bước qua đó: "Đây là gì vậy?"

Ngón tay Giản Mặc Thư ấn trêи lưng ngựa một cái, "Bụp" một tiếng, trêи lưng ngựa nảy lên một cái cọc gỗ thô to.

"!"

Du Họa bị anh nắm lấy tay, đặt lên cây gậy thịt giả được điêu khắc một cách khéo léo kia.

"Cái này được làm dựa theo kϊƈɦ cỡ của thầy, bé cưng có thích không?"

Du Họa nhìn hổ khẩu không nắm được hết ƈôи ȶɦịt gỗ, đầu nấm còn vểnh cao, trêи thân gậy còn có những đường vân lồi lõm, cùng với hai quả trứng tròn ở phần gốc, bất kể là kϊƈɦ thước hay góc độ nào cũng hoàn toàn tương tự với vật dưới háng của người đàn ông, thậm chí ngay cả màu sắc cũng được sơn thành màu đỏ tím, giống nhau như đúc.

Cô liếc nhìn đũng quần của anh theo bản năng rồi lại nhìn gậy thịt giả, ngơ ngác gật đầu: "Hài, hài lòng."

Sau đó cô bị ôm lên trêи con ngựa gỗ, nằm đưa lưng về phía thân ngựa, Giản Mặc Thư vén váy ngủ của cô lên, để làn váy che lên bụng cô như một tấm thảm vậy.

Sau đó anh tách hai đùi của cô ra, lộ ra hoa huyệt ẩm ướt, nhắm gậy thịt giả vào ngay cửa huyệt sâu thẳm kia, nhẹ nhàng nhấn một cái, quy đầu lập tức cắm vào trong hoa huyệt trơn trượt.

"Uhm..."

Hoa huyệt đã lâu chưa được gậy thịt khai phá, lúc này khít khao đến không ngờ, vách thịt tùy tiện cắn ʍút̼ vật lạ vừa xông vào, từng nếp gấp thịt lúc này tựa như gông cùm mà xích gậy thịt giả lại, không thể động đậy.

Giản Mặc Thư nhìn cửa huyệt nuốt côn thịt giả một cách khó khăn, anh kinh ngạc vài giây rồi vội vàng dùng đầu ngón tay xoa hạt trân châu của cô, trợ giúp vách thịt thả lỏng.

"Lúc này chỉ mới mấy tháng, sao hoa huyệt lại khít chặt như thế vậy?"

Du Họa cảm nhận được kɧօáϊ cảm do Giản Mặc Thư đụng vào hoa huyệt mang tới, vừa thở gấp vừa nhìn anh: "Còn không phải là do thầy không chịu cắm vào em sao!"

Giản Mặc Thư bất đắc dĩ: "Sao lại không chịu? Anh chỉ sợ mình không khống chế nổi bản thân, anh không muốn tổn thương tới mẹ con em, chẳng lẽ bé cưng không biết lực hấp dẫn của em đối với anh như thế nào sao?"

Hừ, cũng như nhau mà thôi.

Du Họa kề sát lưng ngựa gỗ, tư thế có vẻ hoàn toàn hưởng thụ, thân thể bắt đầu mềm nhũn dưới sự trêu chọc dịu dàng của Hầu tước đại nhân, hoa huyệt hơi nhúc nhích, từ từ nuốt gậy thịt giả vào, mãi cho đến khi hai mảnh thịt trai đầy đặn đè lên hai quả trứng tròn, cảm xúc lạnh lẽo khiến Du Họa run lẩy bẩy, nhận ra rằng toàn bộ côn thịt giả đã đi vào trong rồi.

Không, không đúng nha... Nếu nói là toàn bộ thì rõ ràng gậy thịt của thầy có thể tiến vào sâu trong đáy huyệt của cô nhưng chiều dài của côn thịt giả này lại miễn cưỡng tới miệng đáy huyệt của cô, không thể nào tiến về phía trước thêm một tấc nào cả.

Làm như nhìn ra được thắc mắc của cô, người đàn ông nửa quỳ xuống, cúi người hôn lên bụng nhỏ cách một lớp váy của cô: "Làm ngắn một chút anh mới yên tâm cho bé cưng tự chơi một mình."

"Em sẽ không lo sung sướиɠ thôi đâu..."

Giản Mặc Thư cười nói: "Anh biết bé cưng ngoan nhưng chỗ này của em vô cùng khít chặt, người cuối cùng chịu đau cũng là em mà thôi."

"Bình thường, khi anh không có nhà vào ban ngày thì dùng nó để nới lỏng hoa huyệt, khuếch trương hoa huyệt rộng ra, lúc sinh cục cưng cũng dễ dàng hơn chút."

Anh đỡ hông Du Họa hoạt động lên xuống để cho miệng huyệt từ từ nuốt gậy thịt giả có đường kính kinh người, hoa huyệt mẫn cảm không ngừng tiết ra mật dịch để bao bọc và thích ứng sự tồn tại của vật lạ, gậy gỗ màu đỏ tím nhanh chóng dính một lớp ɖâʍ dịch sáng trong.

Bởi vì trêи thân gậy có phủ một lớp sáp nên mặt ngoài bóng loáng vô cùng, những phần mật dịch dính dính không có gì ngăn cản nên chảy ra ngoài với tốc độ chậm rãi, tích tụ lại ngay khe hở giữa trứng tròn và hoa huyệt.

Du Họa đang híp mắt cảm nhận kɧօáϊ cảm hiếm có đến từ gậy thịt giả, thế nhưng trong giây tiếp theo, người đàn ông đã buông eo cô ra, bàn tay to hơi đẩy một cái, thân thể Du Họa dính vào ngựa gỗ lập tức bắt đầu lay động. Cọc gỗ nằm sâu bên trong cũng đang nghiền nát miệng đáy huyệt mềm mại trong hoa huyệt, sức lực không mạnh không nhẹ, đủ để giảm ngứa nhưng lại không nhiều lắm.

"Bé cưng tự thử xem?"

Mặc dù Du Họa có hơi không thích việc tự mình động nhưng vẫn ậm ừ và bắt đầu cạ cạ vào lưng ngựa.

Cửa huyệt bị căng tới mức trắng bệch hơi mấp máy, run run rẩy rẩy mà cắn chặt gậy thịt giả, dưới sự bao bọc ấm áp của hoa huyệt, cọc gỗ lạnh lẽo nhanh chóng nóng lên khiến nó như một cây gậy thịt tráng kiện đang thật sự tùy ý ra vào.

Gậy thịt giả không phải là một vật được cố định, phần gốc có hơi lỏng lẻo, bởi vậy mỗi lần ngựa gỗ lắc lư thì thân gậy sẽ thay đổi góc độ, quy đầu hơi vểnh lên có thể phát huy rất nhiều cách cắm vào, đẩy lên và cọ sát. Nó hầu hạ hoa huyệt bằng đủ loại phương pháp.

"Ừm a a a..."

Du Họa lắc lắc ʍôиɠ nhỏ để nghênh đón cây gậy giả trong hoa huyệt, trong lúc đang làm tới mức sảng kɧօáϊ, cô vô tình nghiêng mặt qua và phát hiện Giản Mặc Thư vẫn mặc quần áo chỉnh tề, đứng bên cạnh nhìn cô thế nhưng dưới háng rõ ràng đã cộm lên một cục.

Rõ ràng chính thầy đã cương cứng vô cùng rồi mà lại không cho cô ăn, xấu quá đi!

Du Họa cảm nhận được ngựa gỗ không ngừng lay động dưới thân, nhất thời nổi lên một chút tâm tư trả thù nho nhỏ.

Cô mở chân rộng hơn một chút, khiến cho người đàn ông thu hết tất cả cảnh đẹp nơi riêng tư vào trong mắt, nhìn gốc côn thịt vừa quen thuộc lại vừa xa lại cắm vào trong hoa huyệt đỏ tươi của cô như thế nào.

Du Họa vỗ vỗ vào thân ngựa gỗ, cơ thể rắn chắc của nó phát ra âm thanh nặng nề: "Nếu em có ngựa đực nho nhỏ này rồi thì không cần người khác nữa!"

Khóe mắt Du Họa vẫn mang theo ý cười hớp hồn, tự cho đó là khiêu khích nhưng trong ánh mắt người đàn ông lại thấy vô cùng quyến rũ.

Không cần anh à, khó mà làm được.

Giản Mặc Thư nở nụ cười có hàm ý khó hiểu, bắt đầu cởi quần mình ra: "Chỉ sợ con ngựa đực nhỏ này không thỏa mãn con ngựa cái nhỏ xinh như bé cưng đâu nhỉ?"

Thắt lưng được chế tác tinh xảo rơi xuống mắt cá chân, nửa người dưới trần trụi của người đàn ông đối diện Du Hoa, gậy thịt của anh càng hung hãn và to lớn hơn cả cọc gỗ đang cắm vào trong hoa huyệt cô, anh hạ thấp tiếng nói, trong giọng nói tràn đầy sự cám dỗ: "Có muốn thử côn thịt của ngựa đực khỏe mạnh hay không?"

Du Họa nhìn gậy thịt thô to trước mặt, hoa huyệt không nhịn được mà co rút, siết chặt cọc gỗ.

Không được, Du Họa, phải có liêm sỉ, không được vừa nhìn thấy gậy thịt của thầy mà đã thèm!

Sau đó cô nuốt một ngụm nước bọt đối với quy đầu, "..."

Hu hu... Rất muốn ăn...

Tất cả sự xoắn xuýt của cô vợ nhỏ đều viết trêи mặt, Giản Mặc Thư nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô, tự tiện ra quyết định giúp cô với vẻ kɧօáϊ trá.

Anh kéo eo của cô qua, nâng người của cô lên, khiến cho gậy thịt giả trêи lưng ngựa từ từ thoát khỏi hoa huyệt. Côn thịt làm bằng gỗ vào thì dễ nhưng ra thì khó, quy đầu giống như một cái móc câu lớn, phần đuôi hơi nhếch lên và mắc kẹt ngay tại vách thịt, muốn rút ra, lấy ra thì nâng tầng tầng lớp lớp nếp gấp thịt lên, vì vậy gậy thịt gỗ vừa mới ra khỏi hoa huyệt được nửa đoạn, Du Họa đã bị kϊƈɦ thích tới mức hét ầm lên.

"A... Thầy ơi... Chậm, chậm một chút..."

Hoa huyệt "phập" một tiếng, thả gậy thịt giả ướt đẫm ra, người đàn ông thuận thế ôm cô vào lòng và để cô ngồi lên người mình, anh nhẹ nhàng đẩy hông, nhờ vào ɖâʍ dịch ẩm ướt nên gậy thịt thô to lập tức đâm sâu vào trong hoa huyệt non mềm.

Giản Mặc Thư dựa lưng vào eo Du Họa, anh từ từ di chuyển bờ ʍôиɠ của mình nhờ lực lắc lư của ngựa gỗ, tư thế này không thể dùng nhiều sức, bởi vậy anh cũng không lo lắng sẽ làm quá mạnh.

Gậy thịt hoàn toàn khác với cọc gỗ bóng loáng kia, từng sợi gân xanh nổi đầy trêи thân gậy nóng bỏng, mạnh mẽ tiến vào hoa huyệt theo quy đầu. Vách thịt lập tức co rút vào bao bọc côn thịt, thân thể hai người dính chặt từ trong ra ngoài, không hề có chút khe hở nào.

Lần này Du Họa không cần điều chỉnh góc độ, gậy thịt trong hoa huyệt đã bắt đầu chuyển động, phong cách cắm rút hoa huyệt hoang dã lúc trước đã thay đổi mà thay vào đó là sự dịu dàng và ổn định.

Người đàn ông từ từ thăm dò vào trong, anh dùng gậy thịt cọ xát liên tục mỗi một tấc khi xâm nhập, gặp được điểm mẫn cảm thì lại xoay tròn gậy thịt rồi chọc thẳng vào nơi non mềm đó, mãi cho tới khi nơi đó bị quy đầu cắm tới mức chảy một vũng nước, thì mới buông tha và tiếp tục tiến lên trêи. Động tác người đàn ông vô cùng kiên nhẫn, lối nhỏ chật hẹp được mở rộng rồi bị san bằng từng chút một, nó được gậy thịt dạy dỗ mà trở nên dễ bảo, tựa như vách thịt được ở trong phòng xông hơi cực nóng, hoa huyệt non mềm tới mức chảy nước liên tục.

Giản Mặc Thư nghe tiếng da thịt va chạm và tiếng nước truyền tới trong hoa huyệt, cúi đầu cắn lỗ tai Du Họa, ɖu͙ƈ vọng đang nhẫn nại phía thân dưới lại càng phấn chấn: "Ngựa đực to lớn cắm ngựa cái bé nhỏ thoải mái không?"

"Ưm... Thoải mái lắm..."

"So với ngựa đực nhỏ, thích cái nào hơn?"

"Thích thầy..."

Lý trí Du Họa đã rối thành một nùi, cả người hoàn toàn đắm chìm trong từng cơn sóng kɧօáϊ cảm, hoàn toàn đáp lại câu hỏi bên ngoài theo bản năng nhưng câu trả lời này chắc chắn vô cùng đúng ý người đàn ông.

Vì thế, tiếp theo Du Họa được Hầu tước đại nhân ra sức hầu hạ, lực đạo và tần suất đều dựa trêи cảm nhận của cô, hoàn toàn không kéo dài và mạnh mẽ như mọi khi, đây có thể nói là lần dịu dàng duy nhất mà cô từng trải qua.

Giản Mặc Thư chăm sóc rất chu đáo, cắm phía dưới nhưng cũng chưa từng quên nửa thân trêи, nút áo trước ngực Du Họa đã bị cởi ra, bầu ngực sữa trắng như tuyết lộ ra trong không khí, hai tay người đàn ông nắm chặt nó, lòng bàn tay đầy vết chai từ từ vuốt ve bộ ngực trơn láng, đồng thời dùng ngón trỏ ấn vào nhũ họa nhô lên rồi xoa nhanh.

"Khi nào thì ngực của ngựa cái của anh mới có sữa?" Bờ môi người đàn ông kéo một đường từ lỗ tai tới cổ, kϊƈɦ thích từng trận ngứa ngáy trong người Du Họa.

"Có thể là muộn một chút... Mới có nhỉ?"

"Nhưng mà anh khát rồi." Anh gặm vai cô một cái, "Nghe bác sĩ nói, phụ nữ có thai năm tháng là đã có sữa rồi."

Giản Mặc Thư hơi dịch chuyển Du Họa, nhoài người lên để nhìn bầu ngực sữa căng phồng của cô, "Ngựa cái nhà anh cũng đã xấp xỉ năm tháng, để ngựa đực to khỏe này giúp em ʍút̼ nhũ hoa một chút, không chừng có thể tiết ra sữa để uống."

"Thầy ơi, đừng mà..."

Du Hoa vẫn còn chưa kịp thấy thẹn, người đàn ông cũng duỗi đầu đến nhũ hoa bên phải của cô, đầu lưỡi ɭϊếʍ nó một cái rồi nhanh chóng ngậm nó vào trong miệng, bắt đầu ʍút̼. Có thể là do thời gian mang thai nên cô thực sự cảm giác được trước ngực tê tê dại dại, như thể có thứ gì đó bị ʍút̼ ra vậy.

Cuối cùng, đương nhiên không ʍút̼ ra gì cả, ngược lại hoa huyệt bị rót không ít chất lỏng trắng đục và đậm đặc --- người đàn ông nói cho oai rằng dùng tϊиɦ ɖϊƈh͙ bồi bổ thân thể cho ngựa cái trước, lúc đầy đủ dinh dưỡng đương nhiên sẽ có sữa.

Tuy Giản Mặc Thư nói xằng nói bậy ngay cả chính mình cũng không tin, thế nhưng lúc Du Họa mang thai được bảy tháng, ngực cô bắt đầu tiết ra sữa.

Điều này làm người đàn ông mừng sắp điên rồi, buổi tối không chỉ cắn nhũ hoa cô tới mức sưng lên mà còn vừa rót tịch dịch đậm đặc cho cô.

Dường như thầy thực sự rất thích uống sữa của cô.

Du Họa cảm khái nhìn một lớn một nhỏ trước ngực mình, khóe miệng không nhịn được mà bật cười.

Giản Mặc Thư và con trai được năm tháng tuổi của cô chia nhau mỗi người một bên, chiếm lấy hai nhũ hoa của cô, tranh nhau uống dòng sữa say nồng.

Chờ con trai ăn uống no đủ và ngủ thϊế͙p͙ đi thì Giản Mặc Thư ɭϊếʍ môi rồi sắp xếp cho con. Sau đó anh mới xoay người ôm Du Họa về giường, cắm thẳng côn thịt đã sớm dựng đứng vào trong hoa huyệt mà không có gì cản trở.

"Ừm... Sao thầy có thể giành ăn với con được chứ."

Giản Mặc Thư đang ấn mạnh ʍôиɠ Du Họa rồi lắc lư hông của mình, nghe vậy thì cúi đầu gặm đầu nhũ hoa mà con trai vừa ngậm, hừ nhẹ một tiếng: "Anh muốn để thằng nhóc đó nhận thức từ bé rằng em là vợ anh trước tiên rồi mới là mẹ của con."

"Bé cưng là của anh." Người đàn ông tuyên bố một cách bá đạo.

... Du Họa cảm thấy thầy cũng biến thành đứa trẻ năm tháng rồi.

Cho dù trong lòng cảm thấy buồn cười nhưng Du Họa vẫn nhìn thẳng vào trong mắt anh, đồng ý với anh: "Ừm, em là của riêng thầy."

Ánh mắt Giản Mặc Thư tối lại, anh bắt đầu giữ chặt nửa người dưới của Du Họa, đẩy mạnh phần hông một cách vừa mạnh vừa nhanh, dồn hết tình yêu từ bao giờ vào sâu trong hoa huyệt từng chút từng chút một.

Màn lụa được người đàn ông tiện tay kéo xuống, căn phòng to như vậy chỉ còn lại tiếng rêи rỉ và thở dốc. Hai cơ thể trong màn giường dính chặt và quấn quít chung một chỗ, hòa với ánh sáng ngọn đèn trong đêm tối, không thể nào tách rời.

-----

Phiên ngoại đã kết thúc!

Bổ sung những chi tiết không triển khai trong phiên ngoại:

① Công việc của thầy Giản trực thuộc Quốc vương bệ hạ, là người quản lý tổ chức tình báo và giám sát, lại còn là người đứng đầu. Thầy Giản vừa có tiền vừa có quyền cho nên người biết nội tình là Corlin phu nhân (chồng bà có mối quan hệ tốt với thầy Giản) tương đối kính sợ anh.

② Lúc trước lừa Du Hoạ đến trại nuôi ngựa kia, ngoài miệng nói là của bạn nhưng thật ra là của chính anh. Wagner cũng là ngựa của anh.

Wagner: Sao ta lại có chủ nhân như thế chứ?

③ Hầu gái nào đón trong nhà Du Hoạ là người do Giản Mặc Thư sắp đặt vào, có trách nhiệm phụ trách giúp anh ra vào trang viên, canh gác và chờ dọn dẹp hậu quả.

(Hầu gái: Cuộc sống tôi khó khăn lắm!)