Bạn đang đọc truyện Trăng Sa Đáy Vực của tác giả Nhạc Thiên Nguyệt.
Vào năm 891 của lịch Đại Quang Diệu, Ma Vương mới sinh ra dưới đáy vực sâu.
Chủng tộc tà ác bị phong ấn hơn hai trăm năm tái xuất từ vực sâu, nhân tộc không chống chọi lại được, liên tiếp bại lui.
Đại quân xông tới vương thành, một mình Thánh Quân nhân tộc chiến đấu với Ma Vương suốt ba ngày ba đêm, nhưng sự che chở của thần Quang Minh chưa bao giờ xảy ra cho đến khi Thánh Quân kiệt sức bị đánh bại.
Dân chúng tuyệt vọng thóa mạ, khinh thường y, đinh ninh tín ngưỡng của y ô uế. Đến nỗi chất vấn tín ngưỡng bản thân, mặc cho lửa lớn hừng hực thiêu rụi thần điện Brett.
Ba ngày sau, đại quân ma tộc rút lui một cách ly kỳ.
Mà cũng theo đó biến mất, còn có tung tích của Thánh Quân.
Dân chúng hối tiếc tìm kiếm khắp nơi, nhưng không một ai biết quân vương trẻ hiền lành ngày xưa đã đi đâu.
Cho đến khi làn gió xuân thổi tan tuyết đọng trong đống đổ nát của thần điện, gió thu lại chôn vùi hương thảo héo úa.
...
Nghe nói năm đó, Ma Vương đã mang đi một nhân loại làm nô lệ và chiến lợi phẩm của mình, để làm điều kiện rút quân.
Nô lệ có một đôi mắt màu tử la lan, cười lên có đôi phần đượm buồn, trông rất giống Thánh Quân bệ hạ từng sống trong thần điện ấy.
Một buổi chiều nọ rất lâu về sau, hoa bắt đầu nở rộ ở vực sâu Gasol.
Hoa là do tự tay nô lệ trồng, lúc trước Ma Vương còn chẳng nể nang giễu cợt y, vì vực sâu chưa bao giờ nở hoa như ở nhân gian.
Không ngờ thật sự nở hoa làm tâm trạng Ma Vương rất tốt. Hắn nghĩ lại ngày xưa từng trút mối hận thù và gây tổn thương cho nô lệ, bây giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, ấy thế mà cả hai đã trở thành mối quan hệ có thể rúc vào nhau ngắm hoa.
Ma Vương cho rằng, sau này hắn có thể nhân từ với nô lệ hơn. Chẳng hạn như không để cho người này làm nô lệ nữa, chọn một ngày tốt lành, phong làm vương hậu của Ma Vương.
Langmuir lẳng lặng tựa đầu vào vai Ma Vương, đôi mắt đong đầy ánh sáng.
Y đã bước vào vực sâu tối tăm này đã bảy năm, thời gian trôi nhanh tựa như một giấc chiêm bao. Bây giờ y đã tỏ tường mình đã là đèn cạn dầu, sắp rời xa nhân thế.
Song hôm nay, may mắn được trông thấy từng đóa hoa nở như gấm vóc dưới vực sâu.
Y nghĩ, mình đã có thể nhắm mắt yên nghỉ rồi.
—— "Em đến vực sâu vun trồng cho chàng một đóa hoa, cũng vì gột rửa tội lỗi của mình."
Nếu yêu thích thể loại đam mỹ, bạn đừng bỏ lỡ Phật Tứ Diện hay Mặt Trăng.
Bình luận truyện