Truyện kể về một cuộc tình buồn không lối thoát, một chuyện tình được định sẵn là chẳng có đầu hạnh phúc và ấm êm. Giống như cái đề truyện, ánh trăng lạnh như tàn sương khói, lòng người khó tránh như làn mây che. Chàng nói nàng hãy ở đó chờ, chờ ngày chàng đem kiệu hoa về rước nàng, chờ ngày chàng đến cùng nắm tay nàng đi khắp chốn nhân gian. Nàng vẫn ngốc nghếch ngồi đó, ôm kỉ vật của hai người vào lòng và chờ đợi chàng ở ngoài phía cửa. Đợi chờ chàng cả tuổi thanh xuân, cả thời gian phai tàn héo úa.
Nàng đến quán rượu nhỏ, trở về nơi mà chàng và nàng ở bên nhau trong đêm trăng nguyên tiêu, trở về nơi chàng và nàng ôm nhau say đắm trong cơn mưa tuyết. Chàng có thấy trong quán rượu nhỏ luôn có một bóng hình cô gái ngồi đó chờ chàng hay không? Nàng muốn nhìn mặt chàng, muốn chờ cho đến khi chàng quay về tìm nàng, dù có già đi đến bao nhiêu tuổi, nơi này vẫn còn một nàng ngốc ôm kỉ niệm chờ chàng bên ngoài cửa sổ. Người không đến, khiến cho trái tim cô đơn này quận đau mạnh mẽ. Người vô tình, khiến cho nỗi sầu trong lòng càng lớn hơn. Yêu là đau, thương là khổ sở. Hạnh phúc, mãi mãi không thấy, chạm không tới.
Bình luận truyện