Cẩm Hạnh và Ngô Tuyết từ khi hay tin mình có cháu thì vui vẻ không thôi. Hai bà đều cùng nhau đi các trung tâm thương mại lớn nhỏ, các cửa hàng thời trang... Đồ gì ưng mắt cho cháu trai của họ thì liền mua. Thành ra Hoàng Phong và Hạ Trâm không phải sắm sửa gì nhiều.
Lục Hạn và Tuyết Y biết bạn mình có bầu thì ngỡ ngàng, sau liền vui vẻ. Cả hai người càng ngày càng trưởng thành, không còn tính khí trẻ con như hồi nào nữa. Phòng ốc dành cho bé con của Hạ Trâm chính là một tay Lục Hạn và Tuyết Y trang trí, sửa chữa.
Ôm bụng bầu nhìn hai người tri kỷ của mình và chồng tích cực, năng nổ làm việc, mẹ bầu Hạ Trâm cổ vũ:
\- Mọi người cố lên nha! Bé con chắc chắn sẽ rất thích vũ trụ thu nhỏ này.
\- Con trai tớ đương nhiên sẽ không phụ lòng ba mẹ nuôi và bố ruột nó rồi.
Tuyết Y cười tươi vẻ đắc thắng nói với cô. Từ lúc Hạ Trâm có con cũng là lúc Tuyết Y tự nhận cho mình cái chức mẹ nuôi, phong luôn cho Lục Hạn là ba nuôi. Dù cũng muốn có tiểu bảo bối, nhưng hai người họ xem ra còn lâu...
...
Hạ Trâm đã bầu vượt mặt, bé con theo dự đoán chỉ còn một tháng rưỡi nữa sẽ chào đời. Do được chồng cưng nựng, chăm sóc nên Hạ Trâm rất bầu bĩnh, khoẻ mạnh. Cô đã tăng 12 cân từ lúc mang bầu. Theo như Dương Linh nói, đây chính là mức cân lý tưởng nhất của mẹ bầu.
Hoàng Phong càng ngày càng sợ mọi thứ xung quanh ảnh hưởng đến vợ con anh. Chính vì thế mà điều thêm khoảng 50 người giúp việc lớn nhỏ luôn luôn bên cạnh, theo sát Hạ Trâm.
Choáng ngợp trước sự bất cần của anh, cô chỉ nói:
\- Chồng, em chỉ cần thím Trần và Tiểu Nu là được rồi. Anh xem, em ngoan như thế này cơ mà..
Đồng ý là như vậy, nhưng sự bá đạo này của anh đã đạt đến mức độ Hạ Trâm không thể lường trước.
Cho người giúp việc nghỉ, thì anh lại cho người lắp gần 100 cái camera giám sát ở các ngóc ngách trong nhà. Nơi nào cũng phải 2,3 cái. Người làm vợ như Hạ Trâm chỉ biết thuận theo người chồng bá đạo này.
...
Bầu mà, đối với ai cũng đều thay đổi tính cách đột ngột. Hạ Trâm không ngoại lệ. Và khi mang bầu, bà bầu cần phải trong trạng thái an yên, thoải mái, lạc quan, vui vẻ. Đặc biệt, muốn được chồng ở bên yêu thương, vỗ về.
Nhưng Hoàng Phong đã trở lại công ty làm rồi. Ngày nào cũng gặp, tiếp bao nhiêu là đối tác nữ. Không dùng cơm tại nhà hàng thì cũng là đến quán bar uống rượu. Cũng vì King World đang càng ngày càng phát triển, hướng rộng trên các lĩnh vực, quốc gia khác nên công việc thêm bận rộn.
Anh hay đi sớm về muộn, thời gian vợ chồng gặp nhau hạn chế đi rất nhiều. Tổng bộ của Hoàng Phong hôm nay tuyển thêm trợ lý kiêm thư ký. Cùng lúc với Tiêu Thần qua bên này lấy hồ sơ pháp lý.
Ngồi tại văn phòng Hoàng Phong, Tiêu Thần được tiếp trà. Thấy cô gái trước mắt, trông có vẻ " đầy đủ ", nóng bỏng và ngon lành đấy. Nhưng anh đây đã có một vợ một con rồi, chẳng để ý đến cái liếc mắt đưa tình kia.
Nhưng vì muốn trêu Hạ Trâm một chút, nên khi ra về, anh gọi điện cho Hạ Trâm. Đang đọc sách cho bé con thì nhận được cuộc gọi, cô nhấc máy nghe:
\- Dạ, anh Tiêu Thần.
\- Ừ, anh đây. Hai mẹ con vẫn khỏe chứ?
\- Vâng. Anh tìm anh Phong ạ?
\- Không. Anh chỉ muốn nói với em, là Hoàng Phong cậu ấy tuyển cô thư ký rất xinh đẹp, nóng bỏng, chân còn dài nữa. Lúc nào cũng ve vãn chồng em đấy. Em xem thế nào mà giữ chồng đi nhé.
\- Nhưng mà... anh Tiêu...
Chưa kịp hỏi thêm thì điện thoại bị cúp. Hạ Trâm xúc động mạnh, khóc nấc lên. Anh thế nào lại tuyển cô gái sexy như thế. Vừa mới sáng này lúc đi làm còn bảo là yêu cô, nhớ cô, chỉ cao mình cô. Xong cuối cùng lại lăng nhăng, đào hoa với người khác bên ngoài.
Anh là tên đáng chết. Lần trước là Lý Hiên, lần này lại là ai đây. Trong khi cô còn đang bầu bí, mang cốt nhục của anh, thì anh lại ung dung nhìn cảnh xuân ở công ty. Thật bực bội.
...
Cẩm Hạnh theo như thường ngày, bà từ nhà chính cầm ít thuốc bổ thai mang cho Hạ Trâm. Vừa bước vào nhà, một sắc khí nặng nề ập đến. Nhìn mặt Trần Lan, một vài người giúp việc đều đang méo mó, căng thẳng.
Hơn nữa, nhìn quanh bà chẳng thấy con dâu bà đâu cả. Trần Lan phát hiện ra Cẩm Hạnh, nhanh chóng đi ra, cúi chào:
\- Phu nhân, bà qua thật đúng lúc. Hạ Trâm...
\- Tiểu Trâm con bé làm sao? \- Bà lo lắng hỏi
\- Dạ, tiểu thư từ trưa đến giờ... đã bỏ ăn, nhốt mình trong phòng. Hai tiếng trước, tôi đã lấy khóa mở cửa, thấy Hạ Trâm ngủ, bên gối thì ướt nhẹp... giống như là nước mắt.
Cẩm Hạnh nhíu mày lại, bình tĩnh hỏi:
\- Tại sao con bé lại khóc?
\- Dạ... dạ tôi thật lòng không biết...
\- Ôi thật là!
Bà lắc đầu, đưa bịch thuốc cho Trần Lan liền nói:
\- Chị đi sắc thuốc đi. Tôi lên xem con bé thế nào.
Chân vừa bước chưa được 2 bước thì Hoàng Phong liền về. Cẩm Hạnh đi ra, trách anh dù chưa biết sự tình:
\- Tiểu Phong, rốt cục con như thế nào mà làm vợ nó khóc, tự nhốt mình tuyệt thực thế kia.
Hoàng Phong ngỡ ngàng. Anh hoang mang chạy thẳng lên phòng. Mở cửa, anh gặp Hạ Trâm vừa bước ra từ phòng tắm. Tim anh lệch một nhịp. Dù mang bầu nhưng vợ anh vẫn còn rất nhiều sức hấp dẫn nhé.
Hạ Trâm thấy anh, liền trừng bộ mặt ủy khuất, giận dỗi. Cô bỗng nghẹn ngào:
\- Chồng đi ra ngoài đi. Em không cần chồng nữa... Hức...Em hết thương chồng rồi... Hu...
\- Vợ, em làm sao thế này? Nào...
Tiến tới ôm cô, thế mà anh bị đẩy ra. Hạ Trâm đỡ bụng, nói to:
\- Chồng đã có vợ, sắp được làm ba rồi mà còn lăng nhăng bên ngoài... Hức...
\- Vợ... Anh không hiểu. Em nói gì thế?
Bực mình, đã sai mà không biết sửa lỗi. Cô mím môi đẩy anh ra ngoài. Mà cơ thể nhỏ bé này, sao địch nổi nam cường tráng như anh chứ. Nhưng sợ cô và bé con bị ngã, anh thuận lòng bị nhốt ngoài cửa.
Cẩm Hạnh lên đến nơi, bắt gặp con trai bất lực tựa lưng vào cửa. Bà lắc đầu, gõ cửa nhẹ giọng nói:
\- Tiểu Trâm, là mẹ, con mở cửa cho mẹ đi.
Nghe giọng mẹ chồng, Hạ Trâm liền mở cửa. Sà vào lòng bà, cô nức nở:
\- Hu... Mẹ ơi... Anh Phong có người khác rồi... Thật sự không cần đến mẹ con con nữa... Hức...
\- Tiểu Trâm, có chuyện gì từ từ nói. Mẹ tin Tiểu Phong nó không làm thế.
Cẩm Hạnh vuốt tóc cô nhẹ nhàng khuyên bảo. Hoàng Phong phía sau gật đầu theo. Vợ anh sao lại tự nhiên ghen tuông như vậy.
Hạ Trâm hít hít mũi, nói:
\- Trưa nay, anh Tiêu Thần gọi điện cho con... Nói rằng anh Phong vừa tuyển thư ký mới... Cô ấy rất đẹp, chân dài... luôn ve vãn, liếc mắt đưa tình với anh ý... Dạo này anh ấy luôn đi sớm về muộn... con...
Cẩm Hạnh hiểu. Bà cũng đã từng luôn nơm nớp, lo sợ chồng mình có người khác bên ngoài khi mang thai Hoàng Phong. Cảm giác ấy thật đáng sợ, chán ghét.
Xoa má cô, bà dặn:
\- Tiểu Trâm, mẹ hiểu rồi. Mẹ sẽ bắt nó sa thải cô ta đi. Con đừng khóc nữa. Hoàng Phong yêu thương con bao nhiêu cũng chưa đủ, chắc chắn sẽ không có tình nhân. Yên tâm nghe mẹ, xuống nhà ăn cơm nhé...
Hoàng Phong từ ngoài bước vào, cúi xuống ôm Hạ Trâm. Anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng giải thích:
\- Vợ, em không tin tưởng anh sao? Thư ký kia là do Từ Thái tuyển chọn. Anh một chút cũng không để ý đến cô ta. Tên, mặt mũi ra sao anh còn không nhớ. Trâm Trâm, anh chỉ yêu mỗi hai mẹ con em thôi. Đừng khóc nữa, nín đi nào...
Hạ Trâm giờ mới chịu vòng tay ra ôm anh. Cô dụi mặt vào ngực anh, gật đầu. Cô đa nghi hồ đồ quá rồi. Ho nhẹ, Hạ Trâm nói với anh:
\- Em xin lỗi... Không hiểu làm sao, khi nghe anh Tiêu Thần nói như thế... em không thể chịu đựng được. Trong lòng cứ khó chịu, bất an, lo sợ. Em sai rồi...
\- Bảo bối ngoan. Anh không trách em...
Cẩm Hạnh mừng thầm nhìn anh và cô tâm sự. Bà nhắc nhở một câu rồi đi xuống:
\- Tiểu Phong, lát nữa Tiểu Trâm ổn định tinh thần rồi thì đưa con bé xuống nhà ăn nhé.
Ra ngoài, bà đóng cửa lại. Hạ Trâm vẫn khư khư ôm lấy anh. Hoàng Phong bật cười, xoa đầu cô nói:
\- Trâm Trâm, em không đói hay sao mà ôm anh như vậy?
\- Ưm... em...
\- Hay là... chúng ta vận động chút trước khi ăn nhé?!
Không đợi cô trả lời, anh bế Hạ Trâm lên, mang cô đến giường. Anh phải đợi mãi 6 tháng mới có thể sinh hoạt lại bình thường. Thời gian " nhịn " đói ấy thật khổ sợ. Luôn tự hoặc nhờ cô giải quyết. Ai za...
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Chiếc áo của Hạ Trâm được Hoàng Phong lột ra nhanh gọn. Anh vùi đầu vào ngực cô thưởng thức trái cherry đỏ hồng. Bàn tay hư hỏng liên tục sờ soạng. Cô ậm ừ phát ra âm thanh kiều diễm.
Hoàng Phong thuần thục tiến vào bên trong cô. Anh nhẹ nhàng chuyển động ra vào. Hạ Trâm ôm lấy cổ anh, nhắm mắt tận hưởng khoái cảm.
Phải hơn một tiếng sau, cả hai mới ổn định, nằm yên trên giường nghỉ trưa. Hoàng Phong đỡ lấy đầu cô, tay đặt trên bụng. Ôi, anh còn cảm nhận được bé con đang đạp vào tay anh.
Hạ Trâm thích thú, cười thành tiếng. Chợt nhớ ra việc gì đó liền hỏi anh:
\- Chồng, bé con sẽ được đặt tên là gì vậy?
\- Hiện tại, anh vẫn chưa thể nghĩ ra. Bảo bối có nghĩ được tên gì không?
\- Ưm... Hoàng Cung, Hoàng Chiến, Hoàng Mặc, Hoàng Ngôn... Em vẫn chưa biết chọn tên nào cả.
\- Tùy em... Nào, ngủ thôi vợ yêu...
Cả anh và cô đều bắt đầu lim dim ngủ. Bỗng Hạ Trâm cảm thấy nơi ấy có tiếng ách mạnh. Giống như là...
\- Chồng... chồng dậy đi... Hình như... Em bị vỡ ối rồi...
\- Sao? Không phải năm ngày nữa mới tới ngày dự tính sinh à?
\- Chắc có thể nó tới sớm... Mau, chuẩn bị thôi...
Cô ung dung, bình tĩnh ngồi dậy mặc quần áo. Hoàng Phong quá đỗi bất ngờ trước phong thái bình chân như vại của vợ. Không phải vỡ ối thì nguy hiểm à. Sao cô không la hét, đau nhói.
Trần Lan và Tiểu Nu sửa soạn đồ dùng, quần áo,... Chỉ có Hạ Trâm bình thản ăn tô mì hoành thánh dưới bếp. Hoàng Phong cũng nhanh chóng xách đồ ra xe.
Anh đưa hai mẹ con vào viện. Bá đạo lệnh cho bác sĩ đỡ đẻ cho cô phải là nữ. Thành ra Dương Linh từ nhà riêng, cất công đến bệnh viện mặc dù đã hết ca làm.
Tiêu Thần chở vợ đến, khi cả hai cô vào phòng sinh thì anh mặt tối sầm, hỏi Hoàng Phong:
\- Cái tên chết tiệt nhà cậu, hai vợ chồng tôi đang còn ngủ ngon.
\- Hừ. Đây là kết quả của việc khi trước đã trêu chọc vợ tôi. Hại cô ấy khóc lóc thảm thiết đến nỗi tuyệt thực. Tôi đang còn xem xét có nên nói với Dương Linh là có cô cảnh sát mới chuyển đến đội cậu. Nghe nói đang có ý định cùng cậu tham gia vụ " Trại hoa hồng " nhỉ?!
\- Cậu... Thật chẳng hiểu sao mình có thể chơi với tên ác ma như cậu.
Hoàng Phong không để ý thái độ bực bội của bạn mình, ánh mắt hồi hộp hướng vào phòng sinh. Chợt Dương Linh trong đồ bảo phở cửa,, nói với anh:
\- Anh Hoàng Phong, Hạ Trâm muốn ở bên anh khi sinh. Anh có muốn vào không? Có thể cùng vượt cạn với em ấy.
\- Được. Anh sẽ vào.
Hoàng Phong xắn tay áo sơ mi, bước vào phòng sinh. Tiêu Thần bị bỏ lại thì khó chịu, chửi rủa anh vài câu.
Hạ Trâm được thay đồ sinh, tóc được búi gọn lên cao rồi bịch lại. Vừa thấy Hoàng Phong thì mắt cô sáng lên, cười nhìn anh.
Hoàng Phong cười đáp trả, tay anh nắm lại dơ lên đưa về phía cô. Nói:
\- Bảo bối, cố lên! Anh sẽ bên cạnh em.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
P/s: Các mem nghĩ nên đặt tiểu bảo bối của anh chị nhà là gì ta? Comment cho mình biết nhe.
**Chapter sau cập nhật vào ngày mai**