*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lam Thất Thất nói được thì làm được, ngày hôm sau cô không hề xuất hiện tại công ty của Từ Thánh Mân.
Sau đó Từ Thánh Mân giả vờ cho người đi tung tin, nói là Lam Thất Thất chủ động từ chức, những đồng nghiệp vui mừng vì sự xuất hiện của cô, giờ nghe tin như vậy, bọn họ không biết nên buồn hay nên vui, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã không còn được gặp cô nữa.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Còn một số người khác không ưa cô thì chê cười, nói cô là đại tiểu thư quen sống trong nhung lụa, không chịu được cực khổ, mới đi làm một hai ngày đã cảm thấy mất mặt, hẳn là trở về tiếp tục ăn bám ba mẹ của cô.
“Hai ngày đi làm cũng đủ để viết vào sơ yếu lý lịch rồi, từ chức về nhà thảnh thơi ăn bám ba mẹ, tới đây làm gì, cũng chơi không mà thôi.”
Từ Thánh Mẫn đi WC, nơi nơi đều nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao về chuyện của Lam Thất Thất.
Đi làm hai ngày, còn giả bộ nỗ lực trong công việc, thật nực cười.
“Người ta là con gái gia đình giàu có, cô cũng nhiều chuyện nói xấu sau lung à?"
“Ôi dào, tôi đương nhiên không thể so sánh với cô ta rồi, tôi đâu phải tiểu thư đến mức đi làm hai ngày, thấy không hợp rồi nghỉ ngang đầu, ối trời, lãng phí tài nguyên của công ty ghê gớm.”
Từ Thánh Mẫn nghe thấy bọn họ bàn tán, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi, trợ lý ngửi được không khí bất thường lập tức hỏi thăm: “Cậu chủ Từ, anh...... Có chỗ nào không hài lòng sao?”
“Không có.” Từ Thánh Mân nhanh chóng hồi phục tâm trạng, coi như anh ta không nghe thấy gì, nhanh chân rời đi.
Lạc Du Du ngồi cùng Lam Thất Thất ở tiệm cà phê đã hai canh giờ, trên mặt hai người đều rầu rĩ như nhau, không ai nói gì, chỉ thở dài.
“Sao tớ lại thảm như vậy.”
“Tớ không nghĩ Từ Thánh Mân lại có phản ứng lớn như vậy?” Lạc Du Du không biết nên an ủi Lam Thất Thất như thế nào: “Sao lại bảo cậu từ chức cơ chứ, mọi người trong công ty đều đang chế cười cậu cả đấy.”
“Ba tớ suýt chút nữa....." Lam Thất Thất dừng một chút: “Lái xe đến nhà anh ấy, nếu không phải tớ ngăn cản, haiz......."
“Haiz." Lạc Du Du khuấy ly cà phê:
“Cậu còn thích anh ta sao?”
Lam Thất Thất buồn rầu: “Chán ghê, tớ còn thích, haiz, anh ấy là mối tình đầu của tớ!”
Lam Thất Thất lớn lên trong một gia đình danh môn vọng tộc, đàn ông xung quanh cô chỉ có Đường Duy và Nhậm Cầu nên mắt nhìn người của cô cũng rất cao, chẳng qua cô không nghĩ tới cô lại thảm hại như vậy khi gặp phải Từ Thánh Mẫn.
“Cậu nói xem vì sao tớ lại thích anh ta như vậy?” Lam Thất Thất chỉ vào bản thân cô: “Anh ta ghét tớ, là do tớ không hợp khẩu vị của anh ta sao?”
Rõ là lúc trước mối quan hệ của hai người tốt như vậy, đến khi cô thích anh, mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như thế....
Cuối cùng Lam Thất Thất cũng đã hiểu, chỉ cần cô không yêu anh nữa, cô mới có thể ở bên cạnh anh cả đời.
Lạc Du Du nhìn vẻ mặt đau khổ của Lam Thất Thất, đột nhiên cô ấy lại cảm thấy cực kỳ hâm mộ: “Thất Thất, tớ hâm mộ cậu lắm đấy, thật, cậu có thể tùy tiện biểu đạt cảm xúc của bản thân ra ngoài.”
Lam Thất Thất vừa mãnh liệt lại vừa chân thành, chính trực, dám thích, dám theo đuổi, cũng dám thừa nhận thất bại, bộ dạng ủ rũ cụp đuôi như hiện tại cũng có thể làm người khác yêu thích. Giống như một con thú luôn luôn tràn ngập sức sống, một ngày nào đó nó đột nhiên ủ rũ, sờ đầu của nó, nó lại có thể nhảy cao ba thước.
Nhưng…......
Lạc Du Du nghĩ tới bản thân rồi nuốt lại những gì cô ấy muốn nói.
Nếu cô ấy còn không có cách để làm bản thân hạnh phúc, làm sao cô ấy có thể giúp Lam Thất Thất theo đuổi Từ Thánh Mân. Lạc Du Du suy nghĩ nói: “Ngày mai là sinh nhật của