Mục Cảnh Thiên tất nhiên là cố ý, nhưng hắn không ngờ rằng Hạ Tử Hy sẽ làm như vậy, hắn cứ cho rằng cô sẽ tự biết khó mà lui, không thể ngờ rằng mọi chuyện lại diễn ra theo hướng này. Giây phút hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, trong ánh mắt của Hạ Tử Hy không chút sợ hãi, càng thêm kiên định, thẳng thắn, khiến người khác không thể phớt lờ.
Mục Cảnh Thiên nhìn chăm chú vào Hạ Tử Hy, cũng không biết phải mở lời như thế nào mới đúng?
Nhìn thấy Mục Cảnh Thiên không trả lời, Hạ Tử Hy nhanh chóng tận dụng cơ hội, rèn sắt khi còn nóng, “Hợp đồng đã ký xong, hy vọng Mục tổng có thể giữ lời hứa, miễn trừ cáo buộc đối với Đô Đố!”
“Tất nhiên, lời tôi từng nói qua nhất định sẽ làm được, ngày mai đến công ty chúng ta tiếp tục thảo luận về vấn đề này." dứt lời, Mục Cảnh Thiên liền quay người rời đi.
Đến công ty thảo luận?
Chuyện này còn cần phải bàn bạc lại sao?
Hợp đồng đã ký kết thành công, anh ta có thể trực tiếp miễn trừ tất cả lời cáo buộc về Đô Đô, chuyện này còn cần phải bàn bạc chi tiết?
Không ngờ rằng đây chính là một trong những chiến thuật của anh ta.
Nhưng đợi đến khi Hạ Tử Hy suy nghĩ thông suốt vấn đề này, Mục Cảnh Thiên đã lái xe đến trước mặt cô.
Cửa kính từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai bức người của Mục Cảnh Thiên.
“Lên xe!" Mục Cảnh Thiên trực tiếp nói.
Hạ Tử Hy nghe không quen với giọng nói ra lệnh của anh ta.
“Làm gì?”
“Đưa cô về!” Mục Cảnh Thiên nhấn mạnh từng chữ, hôm nay xảy nhiều chuyện như vậy, nếu để cô trở về một mình có chút không toàn.
Hạ Tử Hy nhíu mày, không ngờ được anh ta sẽ đưa cô về nhà.
Chuyện này thật kỳ lạ!
“Không cần! Tôi tự gọi xe trở về!” Hạ Tử Hy nói.
Mục Cảnh Thiên im lặng nhướng mày nhìn Hạ Tử Hy, thấy cô không có ý định lên xe, cuối cùng cũng không nói gì, trực tiếp nhấn ga lái xe rời đi.
Lúc này Hạ Tử Hy vẫn đang đứng trước của bệnh viện, nhìn theo bóng xe Mục Cảnh Thiên rời đi, cũng có chút không vui, nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, lập tức xoay người bước đi.
Vẫy tay gọi một chiếc taxi, sau đó trực tiếp quay về nhà.
Khi về đến nhà cũng đã hơn một giờ sáng.
Thành thật mà nói, hiện tại đầu cô vẫn còn chút đau nhức sau khi uống ly rượu đó.
Cũng có khả năng gió thổi vào đầu do cô hạ của xe trên đường sau khi về đến nhà Hạ Tử Hy mệt đến mức không còn sức lực rủa, nằm lên giường liền thiếp đi.
Ngủ một giấc say sưa, khi tỉnh dậy đã là sáng hôm sau. Mà còn bị tiếng điện thoại đánh thức. Hạ Tử Hy vươn tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh. “Alo!”
“Tiểu Hạ, có phải cậu đã đồng ý điều kiện gì từ Mục Cảnh Thiên không?" Đô Đô hỏi
Sau khi nghe giọng nói của Đô Đô, Hạ Tử Hy lúc này mới tỉnh táo một chút, mở to đôi mắt hỏi cô, “Có chuyện gì vậy?”
“Anh ta đã bãi bỏ cáo buộc tai nạn xe của mình!” Đô Đô nói.
Nghe đến đây, Hạ Tử Hy mới có thể hoàn toàn yên tâm, xem ra Mục Cảnh Thiên vẫn giữ đúng lời hứa.
“Vậy thì tốt!"
“Có phải cậu đã làm gì không?" Đô Đô nghi ngờ hỏi.
“Không có, chỉ là mình đã hoàn thành dự án mà anh ta giao cho thôi, có điều mình không ngờ được anh ta lại giữ lời hứa.” Hạ Tử Hy nói.
Nghe Hạ Tử Hy nói vậy, Đô Độ kích động không ngừng, “Tiểu Hạ, mình biết ngay là cậu mà, cảm ơn cậu, mình yêu cậu chết đi được!”
“Sáng sớm đừng sến súa như vậy có được không!” Hạ Tử Hy tình cờ nhìn đồng hồ trong phòng, không tin vào mắt mình, sau đó quay đầu lại xác nhận thời gian một lần nữa, lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngủ.
“Không nói với cậu nữa, mình sắp trễ giờ rồi, mình phải chuẩn bị đi làm đây!”
“Hả? À được thôi!” Đô Đô chưa nói hết câu, đã bị Hạ Tử Hy cắt ngang điện thoại.
Sắp đến giờ đi làm, Hạ Tử Hy gấp rút bận rộn sửa soạn, thay quần ảo, chỉ trong mười phút đã sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, sau đó liền lập tức bước ra ngoài.
Thời gian vừa kịp đến công ty, chỉ còn cách vài phút nữa là đến giờ làm việc.
Nhưng khi bước vào công ty, Hạ Tử Hy có chút không tin được. Cô đã quyết định từ chức rồi, còn sợ đi làm trễ sao?