Tổng Tài Hắc Đạo Quấn Lấy Tôi

Chương 97:ĐỒNG MINH? TIN ĐƯỢC KHÔNG?



Ở chương trước

Cô cười trừ ? trước gương mặt tức giận của Nam Cung Hàn rồi từ từ bỏ chân, tay của mình ra khỏi cơ thể hắn.

Cô nói: " Thiếu gia! Tôi....xin lỗi! Hôm qua tôi uống rượu nên không may vào nhầm phòng của anh..."

Nam Cung Hàn hình như không quan tâm lắm đến lời Tiểu Chư nói, vẻ mặt hắn tràn đầy sự nghi ngờ, hắn nói:

" Tại sao cậu lại cuốn băng vào ngực? "

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Câu hỏi kia của Nam Cung Hàn làm Tiểu Chư có chút bất ngờ, cảm giác lo sợ bắt đầu xuất hiện. Cô chỉ dám cúi gầm mặt xuống nhưng nếu làm vậy thì hắn sẽ càng nghi ngờ cô hơn.





Một khi hắn biết cô là nữ cải nam trang thì chắc chắn mọi kế hoạch đã định trước sẽ tan thành mây khói và có thể tính mạng cô cũng không chắc sẽ được bảo toàn.





Cô nghèn nghẹn ở cổ họng và căng não suy nghĩ.






Thực ra, ngực của cô cũng không quá lớn. So với ngực của Nam Cung Hàn thì nó có phần nhỏ hơn vì vậy mà khi cuốn băng vào ngực trông nó sẽ càng phẳng và trông giống đàn ông hơn. Tuy vậy nhưng nếu hắn bắt cô tháo cái băng vải ra khỏi ngực thì có bịa ra hàng trăm lí do cũng không thể nói rằng cô là con trai... Cảm giác lo lắng, sợ hãi từ từ dâng lên trong trái tim bé nhỏ.





Nam Cung Hàn vẫn đang hướng ánh mắt đầy hoài nghi về phía Tiểu Chư để nghe câu trả lời từ cô. Bản thân hắn vốn là kẻ đa nghi, cô làm sao có thể múa rìu qua mắt thợ được đây?







Bỗng lúc này, từ ngoài cửa, trợ lý Hoàng bước vào, anh ta hình như cũng vừa mới ngủ dậy.



Trợ lý Hoàng nói:









" Thiếu gia! Có chuyện gì mà mới sáng ra đã..."





Hoàng Phi Hùng đang nói đến đây thì dừng lại, cậu nhìn thấy Tiểu Chư đang ở bên cạnh Nam Cung Hàn. Một phần băng vải cuốn ngực của cô lộ ra lọt vào mắt cậu...



Cậu vội vàng bước đến bên Tiểu Chư nói:






" Lần trước, trong vụ cháy, cậu bị thương ở ngực chưa hỏi sao đã xuất viện vậy? Lỡ nhiễm trùng thì sao hả?"







Vừa nói cậu ta vừa chỉnh lại áo của Tiểu Chư cho chỉnh tề.






Tiểu Chư nghe Phi Hùng nói vậy vô cùng bất ngờ, cô liếc mắt lên nhìn anh, anh hình như đang ra hiệu gì đó với cô thì phải...




Tiểu Chư cười trừ rồi nói: " À tại tôi thấy ở bệnh viện hơi ngột ngạt nên mới xuất viện trước. Vết thương ở ngực này bác sĩ đang băng bó kĩ cho tôi rồi nên không sao đâu. Cảm ơn trợ lý Hoàng đã quan tâm! "





Trong tình cảnh vừa rồi, Tiểu Chư cảm giác như trợ lý Hoàng đã biết được bí mật quan trọng của cô nhưng anh ta không tiết lộ nó mà còn giúp cô... Sự giúp đỡ đó của anh ta vừa làm cô thấy biết ơn nhưng cũng làm cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm.









Nam Cung Hàn thấy trợ lý Hoàng và Tiểu Chư nói chuyện với nhau như vậy hình như cũng không còn nghi ngờ gì nữa. Hắn nói:






" Nếu mọi vấn đề đã được giải quyết xong thì tất cả đi ra ngoài! Đây là phòng của tôi! Còn nữa, quản gia Phong, ông mau dạy cho cậu ta quy luật của ngôi nhà này! Tôi không muốn cậu ta vào phòng của tôi lần thứ hai!!"







Tiểu Chư, Phi Hùng và quản gia Phong theo lời hắn đi ra khỏi phòng.






Vừa bước ra ngoài, Tiểu Chư liền thở một hơi dài. Mọi thứ căng thẳng, áp lực trong căn phòng kia dần dần được giải tỏa.






Quản gia Phong đưa cho cô một quyển sổ ghi luật của ngôi nhà, sau đó ông xuống dưới tầng, ra lệnh cho người hầu chuẩn bị bữa sáng.







Bây giờ bên ngoài hành lang chỉ còn có cô và trợ lý Hoàng. Tiểu Chư đang định quay sang cảm ơn Phi Hùng vì chuyện vừa rồi thì bị anh ta kéo vào phòng của anh ta sau đó khóa chặt cửa.



Tiểu Chư dùng lực đẩy Phi Hùng ra xa mình.




Cô dè dặt hỏi anh:



" Có phải anh biết tôi là...."




Phi Hùng cười mỉm rồi nói: " Chúng ta là đồng minh! Em không phải sợ."





" Đồng minh?? "

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv