Ở chương trước
Đúng là ở nhà giàu có khác, ngay cả cái bồn tắm cũng thật lớn, nước còn có thể tùy chỉnh độ nóng, lạnh vô cùng tiện lợi.
Sau khi tắm xong, Tiểu Chư lao xuống giường, cảm giác êm dịu cùng hương thơm nhẹ nhàng khiến cô dần chìm sâu vào giấc ngủ.... Mọi thứ cứ như một giấc mơ vậy
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trong khi Tiểu Chư vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ thì hắn \- Nam Cung Hàn vẫn đang ở công ty.
Dạo này có rất nhiều công ty, tập đoàn muốn hợp tác với hắn trong việc làm ăn vì vậy mà hắn càng lúc càng bận hơn. Tuy vậy nhưng mọi thứ đều được hắn giải quyết rất nhanh chóng và ổn thỏa.
Trong một bài phỏng vấn gần đây trên Đài Truyền hình quốc gia, hắn đã tự nhận bản thân không phải là một người tài giỏi, hắn chỉ hơn người khác ở kinh nghiệm, sự kiên nhẫn và lối giao tiếp tinh tế.
Câu nói đó của hắn đã khiến cho không ít thanh niên, sinh viên phải ngưỡng mộ bởi hắn cũng chỉ tầm 28 tuổi nhưng kinh nghiệm kinh doanh lại giống như người lâu năm trong nghề.
Dường như mọi thứ mà người khác biết về hắn đều gắn với hai chữ HOÀN HẢO.
Tuy vậy nhưng mấy ai biết được những mất mát, những nỗi đau mà hắn phải trải qua để có được như ngày hôm nay.
Hắn cầm điếu thuốc trên tay rồi cười nhạt.... Đôi mặt hắn hiện rõ vết cuồng thâm. Hắn đã thức thâu đêm, bây giờ chắc cũng nên nghỉ ngơi một chút rồi.
Cái cảm giác cô đơn, một mình đi trong công ty dường như đã quá quen thuộc với hắn. Mắt hắn như dấu cả một nỗi sầu vô tận, không có một chút vui vẻ hay tràn đầy sức sống trên gương mặt của hắn.
Hắn lên xe rồi đi đến quán bar làm vài ly. Quán bar Rose tầm này đang hoạt động, hắn vừa đến thì đã có nhân viên ra phục vụ. Lần trước khi đến quán hắn vẫn rất nhớ cái gương mặt đỏ ửng, đôi mắt mơ màng của cậu nhân viên Tiểu Chư kia.
Nó khiến hắn có chút nghi ngờ giới tính bản thân mình. Hắn là đang tương tư đến một tên đàn ông sao? Thật lố bịch!! Hắn phủ nhận điều đó bằng việc uống rượu.
Men rượu cùng với nỗi sầu trong hắn như thấm vào nhau từng chút từng chút một...
Rượu là một chất để giảm đau? Không! Với trường hợp của hắn thì điều đó hoàn toàn sai lầm. Nỗi đau chưa giảm mà càng lúc càng nhân lên gấp bội...
Thấy hắn vậy, Hách Liên đến ngồi cạnh nói:
" Thiếu gia! Người đừng uống nhiều rượu như vậy! Không tốt cho sức khỏe đâu ạ!"
Nam Cung Hàn tuy đã uống rượu nhưng ý thức vẫn còn rất minh mẫn. Hắn nói:
" Hừ! Một tên từng là một con sâu rượu khuyên tôi không nên uống rượu?? Hách Liên! Cậu cũng quá hài hước rồi! " Nam Cung Hàn cười nhạt nói.
Quản lý Hách không dám nói gì, anh rời đi. Ngay sau đó, Nam Cung Hàn cũng rời đi, hắn sai một tên vệ sĩ lái xe đưa hắn về nhà.
Vừa về đến nhà thì đã ba giờ đêm, mọi người đều đã đi ngủ. Hắn từ từ bước lên phòng mình rồi lao ngay xuống giường, ngủ thiếp đi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Trước khi Nam Cung Hàn về nhà
Tiểu Chư sau khi ngủ một giấc sâu, cô cảm thấy có chút đói. May mà dưới bếp vẫn còn mì tôm và một số món ăn kèm.
Cô lủi thủi nấu nước rồi lấy một vài món đem hâm nóng, sau đó liền mang lên phòng ăn để đỡ làm phiền người khác. Trời về đêm rất chút lạnh nên cô lấy thêm một chai rượu trắng để uống cho nóng người.
Nào ngờ đâu, rượu có nồng độ rất mạnh, cô vừa uống được một ngụm nhỏ mà người cứ lâng lâng như trên mây. Hai má bỗng dưng đỏ ửng lên, vừa ăn mì cay vừa uống rượu, lại còn có cả xúc xích rán, lạc rang.... Cứ như là đang ở quán nhậu vậy! Thật là phấn khích!
Ăn uống xong thì đã là ba giờ đêm rồi, cô thấy trong bụng có chút khó chịu nên vào nhà vệ sinh một chút....
Sau đó loạng choạng bê bát đĩa xuống bếp, do không muốn làm phiền người khác nên cô không bật điện. Lúc này, cô nghe thấy tiếng xe ở ngoài nhưng bản thân lại đang say trong men rượu nên lơ đi, không mấy quan tâm. Cô ngồi bệt xuống bên cạnh tủ lạnh uống sạch chai rượu trắng kia rồi loạng quạng bước lên phòng.....
Chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo? Đón đọc chương sau sẽ rõ!