Ở chương trước
Nam Cung Hàn nghe những lời Hách Liên nói xong nhưng một chút lo lắng thậm chí là sợ hãi cũng không có.
Hắn ung dung bước xuống tầng, tay cầm điếu thuốc lá, cao cao tại thượng không chút sợ hãi.
" Sắp có biến lớn rồi! " Tiểu Chư nghĩ.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Cô nhanh chóng dọn dẹp rồi đi nhanh ra khỏi căn phòng, vừa đi ra đến cửa thì thấy Nam Cung Hàn và Hách Liên đang nói chuyện với nhau ở ngoài hành lang, cô mở cửa thật nhẹ rồi đứng sát trước cửa để nghe lén cuộc đối thoại giữa hai người họ.
Thông qua hình ảnh phản chiếu qua tấm kính trên cửa, cô thấy Nam Cung Hàn đang lạnh lùng hỏi Hách Liên:
" Có bao nhiêu người?
Hách Liên vừa nghe xong lời hắn nói, ngay lập tức trả lời:
" Thưa thiếu gia, tổng cộng có ba người cảnh sát, một nữ và hai nam ạ! Tôi đã yêu cầu một vài vệ sĩ của ngài ra kéo dài thời gian! Ngài xem với tình hình này thì phải làm gì tiếp theo ạ?"
Nam Cung Hàn nghe xong, ánh mắt vẫn rất bình thản, hắn lấy trong bao một cây thuốc lá đặt vào miệng, sau đó ghé sát vào người của Hách Liên.
Hách Liên có lẽ làm việc cho hắn đã lâu, theo thói quen, anh lấy ra từ trong túi áo một cái bật lửa để châm thuốc cho hắn.
Hắn, cầm điếu thuốc, hút một hơi rồi nhả khói, khói thuốc bay xung quanh hắn, quấn lấy hắn, trông hắn giống như một con sư tử đang rình mồi trong màn sương huyền ảo vậy. Ánh mắt hắn sắc lạnh, gương mặt không chút biểu cảm.
Con mồi của hắn, hắn muốn chơi hay giết thì ai biết được! Thật khó để có thể đoán được suy nghĩ của hắn!
Nam Cung Hàn dúng ngón tay vẩy tàn thuốc đi rồi hắn nói:
" Cậu không cần lo lắng, xuống dưới lầu dây dưa với chúng thêm chút nữa rồi lát tôi sẽ xuống! "
Hách Liên nghe xong, cúi người chào hắn rồi đi xuống lầu, còn hắn thì lên tầng 3.
Tiểu Chư nhớ lúc mới vào làm, cô đã từng nghe một vài nhân viên kể lại rằng tầng 3 trong quán là tầng chỉ mình Nam Cung Hàn được phép vào, không có lệnh của hắn, ai đặt chân vào căn phòng đó đều phải nhận lấy cái chết.
Dành cả một tầng cho bản thân, hắn cuối cùng là dấu cái gì trong đó??
Hắn đúng thật là vừa bí ẩn mà cũng vừa nguy hiểm!
Tiểu Chư thấy Nam Cung Hàn và Hách Liên đã rời đi, bản thân cô đứng lại trong căn phòng kia cũng không có ích gì, cô nhanh chóng đi xuống lầu để nghe ngóng tình hình.
Dưới tầng
Lúc này, trong quán bar, tiếng nhạc, tiếng mọi người reo hò đều đã tan vào hư vô, chỉ còn sự im lặng và căng thẳng bao trùm.
Tuy số lượng cảnh sát trong quán chỉ có ba người nhưng biết đâu được bên ngoài quán bar là cả một lực lượng công an lớn, chỉ cần được lệnh thì không ai có thể cản được bọn họ.
Tiểu Chư đi xuống đến cầu thang thì đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.
Đó là giọng của Tố Tố. \( đã nhắc đến ở chương 45 \)Cô ấy bên cạnh việc là cảnh sát hình sự còn là chị em tốt của Tiểu Chư đồng thời cũng là người quen với hình ảnh giả trai của cô nhất.
" Trái Đất này thật tròn....Vào quán bar này mình vẫn có thể gặp được người quen nhưng lại trong tình cảnh thật trớ trêu..Phải làm sao đây?? Lỡ chị ấy thấy mình rồi gọi Lưu Linh một cái thì chết mất! " Tiểu Chư nghĩ.