Lưu Linh đi theo tên bảo vệ, hắn dẫn cô lên một phòng karaoke ở tầng 3 rồi đi xuống. Cô từ từ mở cửa, phía bên trong Âu Dương Đình đang đợi cô.
Cô bình tĩnh bước vào bên trong, cô ngẩng mặt nhìn hắn không chút lưỡng lự, ánh mắt không một chút sợ hãi hướng về phía Âu Dương Đình.
Lúc này, ôm hai bên Âu Dương Đình là hai mỹ nữ của quán bar One night, hắn thản nhiên thảnh thơi uống rượu, rồi sờ mó vào những bộ phận nhạy cảm của hai mỹ nữ bên cạnh. Hai mỹ nữ kia cũng rất phối hợp. Kẻ tung người hứng, tất cả như đang cố gắng đánh thức sự tức giận từ Lưu Linh.
Nhưng không, Lưu Linh đến đây là để lấy lại những món đồ kia, những hành động của Âu Dương Đình và hai người con gái bên cạnh, chỉ làm cho Lưu Linh càng trở nên khinh bỉ Âu Dương Đình hơn. Trong mắt cô hiện tại, hắn giống như một " **CON NGỰA GIỐNG** " lẳng lơ, *** đãng, ...
Âu Dương Đình liếc mắt nhìn Lưu Linh rồi sai hai mỹ nữ kia ra ngoài. Hắn, lại cái giọng cao cao tại thượng, lên giọng nói:
" Lưu Linh tiểu thư quả nhiên là người có chữ tín, đến đúng như lời hẹn a ! "
Hắn vừa nói vừa bước từng bước đến gần Lưu Linh, tỏ vẻ bỡn cợt.
" Cảm ơn Âu Dương tiên sinh đã quá khen...Nhưng theo tôi, thay vì nói dăm ba câu chuyện bình thường này thì thật là lãng phí thời gian.... "
Lưu Linh nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Đình, dứt khoát nói .
Âu Dương Đình nhìn khí chất của Lưu Linh, hắn lại càng phấn khích, hắn nghĩ: " hóa ra món đồ chơi khi hoạt động lại thú vị như vậy, đợi đến khi chơi được rồi, chắc lại càng thú vị hơn a ~"
Thái độ, ánh mắt mà Âu Dương Đình nhìn, khiến Lưu Linh cảm thấy vô cùng kinh tởm. Lưu Linh nói tiếp: " Nếu ngài đã mời tôi đến đây vậy cũng không phải là cứ để tôi đứng mãi như vậy chứ ??"
Âu Dương Đình hoàn hồn, nói : " Mời ngồi"
Nói xong, hắn trở về cái chỗ ban đầu mà hắn đã ngồi lúc trước....
" Đúng như lời mà Lưu Linh tiểu thư vừa nói, nếu mà cứ nói mấy câu bình thường ấy thì thật là lãng phí thời gian.... Hay là vậy đi!!... Nếu bây giờ, cô uống hết chỗ rượu trên bàn, tôi sẽ trả lại cho cô những thứ kia. Nói thật là mấy thứ này, nếu bán VE CHAI, ĐỒNG NÁT chắc cũng chỉ có vài chục nghìn thôi..."
Âu Dương Đình vừa nói vừa vênh váo, cái giọng điệu coi thường, chê bai của hắn làm cho Lưu Linh nếu có thể sẽ ngay lập tức cầm con dao gọt trái cây kia, một phát đâm chết.
Chỉ là...nếu làm như vậy, người thiệt vẫn là cô. Đương nhiên cô sẽ không làm như vậy... Lưu Linh bình tĩnh trả lời :
" Được thôi... Cả cuộc đời tôi chưa từng được uống rượu nước ngoài, nay được Âu Dương ngài mời, thật là vinh hạnh " .
Nói xong, Lưu Linh liền đi ra giữa bàn, từ từ uống....
**ANH NGHĨ ANH GÀI ĐƯỢC TÔI SAO??? RƯỢU?? ANH SAI RỒI**...
Chuyện gì sẽ xảy ra ?? Đón đọc chương sau nhé :\)