Lúc bữa ăn tối kết thúc cũng đã gần mười giờ đêm rồi, hắn và cô đang trên đường trở về biệt thự.
Khi dừng ở đèn đỏ, hắn thấy cô đang nhìn ngoài cửa kính, hắn hiểu ý nên kéo cửa kính bên cô xuống. Một làn gió lạnh mạnh mẽ thổi vào khiến hắn rợn cả tóc gáy, hắn nói:
" Cậu nhìn gì ngoài kia vậy?!"
Tiểu Chư không để tâm lời nói của hắn, cô vẫn đang chăm chú quan sát. Hắn thấy lạ nên cũng tò mò dừng xe lại rồi nhìn về hướng mà Tiểu Chư đang nhìn.
"Thì ra là cậu ta đang nhìn cây thông Noel à!"
Hình như phải một tuần nữa mới đến Giáng sinh \- Noel. Họ chuẩn bị sớm thật đấy!"
Lúc này Tiểu Chư mới quay mắt sang nhìn hắn, hai ánh mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần khiến cho bầu không khí trong xe trở nên nóng hơn.
" Thiếu gia! Tôi muốn chạy ra đó quá! Ngài có thể nào..."
Hắn nhìn ánh mắt ấy của cô, hắn thấy trong đôi mắt ấy có một sự mong chờ rất chờ rất lớn đối với hắn. Hắn di chuyển xe đến nơi đỗ xe gần đó rồi xuống xe, cùng cô đi đến nơi có cây thông Noel.
Trước khi xuống xe, Tiểu Chư quay sang nhìn hắn rồi vội vàng nói:
" Ngài là nhân vật lớn. Chỗ đó là nơi công cộng, rất nhiều người qua lại. Lỡ như họ phát hiện ra ngài thì lại rất phiền toái. Tôi có ý này không biết thiếu gia có đồng ý không? "
Vài chục phút sau
" Thiếu gia! Ngài thấy như thế này có thoải mái không? Vừa có thể ngắm nhìn mọi thứ vừa có thể chơi đùa, đi lại tự do mà không bị ai nhận ra."
Để tránh người khác nhận ra Nam Cung Hàn, Tiểu Chư đã mượn hai bộ đồ hình thú ở địa điểm tổ chức sự kiện kia. Đó là hai bộ đồ gấu nâu rất đáng yêu.
Chỉ là hắn mặc xong rồi tự nhiên lại có chút ngại nên không dám xuống xe. Tiểu Chư phải thuyết phục mãi hắn mới xuống.
Đứng giữa hàng trăm người xung quanh, không ai nhận ra hắn, không ai quan tâm hắn càng không ai chụp ảnh hắn.
Hắn không hiểu sao nữa, chỉ là tự nhiên cảm thấy rất lạ.
Tiểu Chư chạy đến gần cây thông Noel rồi gọi hắn đến để chụp cho cô vài tấm ảnh. Đây lại là lần đầu tiên hắn chụp ảnh cho một ai đó...Cái cảm giác mới lạ này khiến hắn có chút phấn khích.
Sau một hồi, cả hai cùng ngồi ở xuống ở ghế đá ở một nơi ít người qua lại, bỏ cái đầu con gấu ra để hít thở một cách thoải mái.
Tiểu Chư nhìn những tấm ảnh hắn chụp liền cảm thấy không vui.
" Ngài chụp hình xấu quá! Thiếu gia nhìn bức này đi! Vừa lóa vừa không rõ mặt!"
Hắn cau có, dỗi hờn như một đưa trẻ con khi nghe cô nói mấy lời đó. Bởi để chụp những bức ảnh kia, hắn đã rất cố gắng.
" Thích thì cậu đi mà chụp! Được ông chủ của cậu chụp ảnh cho là một vinh hạnh lớn nhất cuộc đời của cậu đấy!"
Tiểu Chư biết mình vừa chọc giận hắn liền nhanh chóng nói lời an ủi.
" Cho tôi xin lỗi mà...Tôi cũng không phải cố ý nói những lời đó...Ờm...Lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy một cây thông Noel lớn tới vậy..."
Hắn thấy Tiểu Chư như vậy liền vui vẻ trở lại, giọng hơi giễu cợt nói.
" À thế à!"
Tiểu Chư nghe hắn nói vậy liền đánh vào vai hắn.
" À thế à làm sao mà à?"
Ở một góc tối khác
" Thưa tiểu thư, Nam Cung thiếu đang ở công viên trung tâm thành phố cùng trợ lý của anh ta!"
Trong căn phòng sang trọng với ánh đèn sáng lung linh, Âu Dương Na Na vừa bước ra từ phòng tắm. Cô ta cầm chiếc điện thoại và đáp.
" Ừm. Tối biết rồi! Tiếp tục theo dõi anh ta!"