Ở chương trước
Sản phẩm công nghệ mà tôi muốn nói đến ở đây chính là thẻ KCB."
" KCB?"
" Vâng! Thẻ KCB sẽ giống như một bệnh án điện tử, mỗi lần đi KCB, bệnh nhân không phải mang theo giấy tờ, hồ sơ bệnh án, không phải đứng chờ đợi làm thủ tục, thăm khám lại...."
Khi Tiểu Chư vừa trình bày xong dự án của bản thân, lúc đó tim cô đập rất nhanh. Bản thân vừa cảm thấy vui nhưng cũng vừa cảm thấy lo sợ. Liệu dự án này có được thông qua không?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Giám đốc Marketing \- Chu Hiểu sau khi nghe xong phần trình bày của Tiểu Chư liền cảm thấy rất phấn khích, cô nói:
" Ý tưởng này rất hay! Đánh đúng vào tâm lý của khách hàng, vừa thuận tiện lại vừa mang lại nhiều lợi ích lớn cho công ty!"
" Ừm...Tuy nhiên tôi cảm giác việc ứng dụng sản phẩm này vào trong y tế sẽ mất khá nhiều thời gian để người bệnh có thể nắm bắt và sử dụng!" Giám đốc Bạch lên tiếng góp ý.
" Việc gì cũng phải có quá trình, trước khi sản phẩm được tung ra thị trường một cách rộng rãi thì chúng ta vẫn phải cân nhắc và làm một số bài kiểm tra nhất định. Còn về ý tưởng cho sản phẩm mới lần này thì tôi đồng ý thông qua!" Trưởng phòng kinh tế nghiêm túc nói.
Trong khi mọi người vẫn đang nói về dự án ứng dụng công nghệ vào y tế, Tiểu Chư đứng chờ cũng đã lâu. Hai chân cô như rã ra vậy, sắc mặt cũng ngày càng kém đi.
Tiếng đập tay của Nam Cung Hàn khiến cô không khỏi giật mình, hắn nói:
" Nếu như mọi người đều thông qua dự án này thì từ giờ cho đến khi sản phẩm ra mắt, việc chỉ đạo và thực hiện sẽ do trợ lý Tiểu Chư làm. Tiểu Chư, cậu có thể làm được chứ?"
" Đươn nhiên là được ạ! Tôi sẽ cố gắng hết sức! Mong mọi người giúp đỡ ạ!" Tiểu Chư vội vàng đáp.
Sau câu trả lời vừa rồi của cô, cuộc kết thúc, hắn đi về phòng làm việc trước. Còn cô thì đi cùng với các nhân viên khác để kết thân và trao đổi Wechat với nhau.
Đang đi trên hành lang thì phó phòng kinh tế vừa uống cà phê vừa nói:
" À...đúng rồi! Sao từ sáng đến giờ trợ lý Hùng không có ở công ty vậy?"
" Ừm! Tôi cũng không thấy cậu ta đâu cả!"
Chu Hiểu đáp rồi quay sang hỏi Tiểu Chư.
" Tiểu Chư! Cậu và cậu ta đều là trợ lý của Tổng Giám đốc! Cậu có biết cậu ta đi đâu không? "
" Tôi cũng không rõ nữa!" Cô cười trừ rồi nói.
Sau đó mọi người đi về phòng làm việc.
Mà nói đến mới nhớ, đúng là từ tối qua đến giờ cô không hề gặp Hoàng Phi Hùng. Hắn giống như một con ma vậy...Cứ lúc ẩn lúc hiện! Thật kỳ lạ!
Bỗng từ phía sau, một người đàn ông đặt tay lên vai cô khiến cô giật bắn mình, trong lúc hốt hoảng, cô quay lại và không may làm đổ ly cà phê đang cầm trên tay lên áo anh ta. Anh ta nói:
" Mới hù cô một tý thôi mà cậu đã giật mình như vậy rồi! "
" Ể!? Hoàng Phi Hùng!" Tiểu Chư ngạc nhiên thốt lên.
Phi Hùng mỉm cười, anh nói:
" Sao? Có gì bất ngờ lắm à?!"
" Không! Chỉ là từ tối qua đã không thấy anh nên tôi..." Cô vừa nói vừa lấy khăn giấy trong túi lau áo cho anh.
" Cô đang lo lắng cho tôi à?" Hoàng Phi Hùng giở trò trêu ghẹo, véo lấy hai cái má mềm mại của cô rồi nói.
Tiểu Chư tức giận đá vào chân anh để cảnh cáo, cô ghé sát vào tai anh nói nhỏ:
" Thần kinh! Tôi không dỗi hơi mà lo lắng cho anh nhá! Mà ở công ty thì đừng gọi tôi là cô này cô nọ!!! Tôi là...con " trai " đấy"
" Ha ha ha! Biết rồi! Khổ lắm! Nói mãi!" Anh vẫn cười mặc dù chân có chút đau.
Tiểu Chư là người rất nhạy cảm, khi thấy sắc mặt anh thay đổi sau cú đá vừa rồi cô lo lắng hỏi:
" ...Chân anh bị làm sao vậy?"
" À sáng nay đi ra ngoài đường, tôi bị ngã! Tại đường trơn quá!" Anh cười trừ rồi lấy lý do để không cho cô biết.
Tiểu Chư nhăn mặt, cô nói:
" Ồ! Ý anh nói là đường nó va vào anh ấy hả?"
Cô đỡ anh ra ngồi ở một cái bàn ở chỗ tiếp tân, vừa đi vừa càu nhàu.
" Người gì đâu mà đi đứng không nhìn trước nhìn sau! Biết hôm qua tuyết rơi, đường dễ trơn trượt thì phải chọn một đôi giày tốt chứ! Đúng là đại ngốc!!"
Mặc dù nghe những lời càu nhàu đó từ Tiểu Chư nhưng Phi Hùng cảm thấy rất vui. Đợi khi nào có cơ hội, anh sẽ tiết lộ thân phận " Thỏ ngốc kawaii " \( thân phận thật \) kia, sẽ nói cho cô những tương tư mà anh luôn chôn dấu.... Nhưng phải đến bao giờ đây...