Thấy "Thỏ ngốc kawaii" nói như vậy, Hải Linh ngay lập tức đưa Lưu Linh rời đi. Đường từ căn nhà gỗ ra đến ngoài mặt đường chính khá lâu, cộng thêm với lớp tuyết đêm qua khiến cho cả hai rất khó di chuyển.
Hải Linh để Tiểu Chư ngồi dựa vào gốc cây một lúc sau đó dùng sức cõng.
" Cô gái này nhẹ cân thật đấy! " Hải Linh nghĩ thầm.
Sau khi đi ra đến ngoài mặt đường chính, Hải Linh ngay lập tức gọi taxi bởi cô có cảm giác nếu như càng di chuyển tiếp thì vết mổ của Tiểu Chư có thể bị rách ra.
Đanh đi trên đường đến biệt thự của Nam Cung Hàn thì Tiểu Chư tỉnh lại. Cô ghì chặt vào thành ghế rồi quay sang nắm lấy tay của Hải Linh, hỏi:
" Chị là ai? Chị đang muốn đưa tôi đi đâu?"
Hải Linh thấy Tiểu Chư hỏi vậy liền đáp:
" Tôi và một người bạn của mình đi phượt, đang đi thì thấy cô nằm ở dưới đất nên đến cứu. Vết mổ của cô được khâu lại, tôi cũng tiêm thêm một liều thuốc giảm đau rồi còn quần áo cô đang mặc là của tôi."
" Vậy sao...Cảm ơn chị nhiều lắm nhưng bây giờ chị đang đưa tôi đi đâu?" Tiểu Chư thắc mắc hỏi.
Hải Linh bị hỏi khó, cô ngẫm một lúc rồi nói:
" À...tôi định đưa cô về nhà...Tại tôi thấy ở trong balo của cô có tờ giấy ghi nơi ở."
Hải Linh nói tiếp :
"Nhưng mà tôi có một điều hơi thắc mắc..."
" Thắc mắc chuyện gì ạ? "
Hải Linh nhìn Tiểu Chư thẳng thắn hỏi:
" Tại sao cô lại thắt chặt ngực của mình như vậy? Cô không cảm thấy khó chịu sao?"
" Là công việc thôi ạ...Chị không nên biết làm gì..." Tiểu Chư cười nhạt rồi đáp.
Đúng lúc này, xe taxi trở hai người vừa đến nơi, Hải Linh đỡ Tiểu Chư bước xuống xe, cô hỏi:
" Đến nơi rồi... Cô còn muốn tôi giúp gì nữa không?"
Tiểu Chư nắm lấy tay của Hải Linh rồi thì thào nói: " Cô có thể đưa tôi lên tầng hai bằng lối sau không? "
" Lối sau?"
" Đúng vậy! Do trời mùa đông ngày ngắn đêm dài, bây giờ là sáu giờ sáng nhưng trời vẫn còn rất tối và âm u. Có lẽ người làm trong biệt thự vẫn chưa ngủ dậy hết, chúng ta hãy nhân cơ hội này để đi vào nhà...Tôi không muốn để cho ai khác biết được tối qua tôi không ở nhà..."
Hải Linh nghe cách Tiểu Chư nói chuyện liền cảm thấy ở Tiểu Chư có một cái gì đó rất thần bí và kì lạ.
" Một người con gái mà có thể suy nghĩ một cách chu toàn trong khi vẫn đang đau ở bụng... Chẳng lẽ đây là lý do khiến "Thỏ ngốc" thích cô gái này sao?"
Thấy Hải Linh đứng ngơ ra, không tập trung, Tiểu Chư chạm nhẹ vào Hải Linh rồi hỏi:
" Cô sao vậy?"
Hải Linh nhìn Tiểu Chư vội vàng nói: " Không có gì đâu...Chỉ là tôi đang lo nếu chúng ta bị phát hiện thôi.."
Tiểu Chư thở phào, cô nắm lấy tay của Hải Linh rồi nói:
" Nếu không muốn bị phát hiện thì phải đi thật nhanh vào bên trong... "
Vậy là cả hai cô gái cùng nhau đi vào trong căn biệt thự của Nam Cung Hàn mà không gặp bất kỳ một trở ngại gì. Camera trong căn biệt thự đã không hoạt động vì trước khi lẻn vào trong, Tiểu Chư đã bảo Hải Linh ngắt kết điện tạm thời.
Bước vào trong phòng, Tiểu Chư cởi bỏ lớp áo khoác rồi ngả người xuống giường vì mệt.
Hải Linh thấy vậy liền hỏi:
" Cô còn đau không? Trong túi tôi còn thuốc giảm đau này!"
" Tôi cần thuốc nhưng trước tiên chị có thể kiểm tra lại vết mổ cho tôi không, tôi cảm giác có mùi tanh của máu..." Tiểu Chư giọng thều thào nói.
Cô đặt tay lên mắt để cố gắng che đi sự yếu đuối của bản thân lúc này, đôi môi cô nhợt nhạt, gương mặt trở nên xanh xao và người bắt đầu đổ rất nhiều mồ hôi.
Hải Linh thấy rất lo lắng, cô từ từ cởi từng lớp vào ấm trên người của Tiểu Chư, chỉ để cô mặc một lớp áo mỏng. Sau đó Hải Linh lấy đồ dùng y tế ra để cầm máu và băng bó lại vết mổ cho Tiểu Chư.
Bỗng bên ngoài có tiếng gọi cửa của quản gia Phong, Tiểu Chư bảo Hải Linh trốn vào trong tủ quần áo rồi nằm yên trên giường.
\( Sự việc xảy ra tiếp theo sau đó chính là nội dung của nửa đầu chương 114 \).
Khi quản gia Phong đóng cửa rôi đi ra ngoài, Tiểu Chư cất giọng, nói:
" Chị có thể đi ra được rồi đó. Ông ta ra ngoài rồi! "
Hải Linh bước ra khỏi cái tủ quần áo rồi bước đến bên giường của Tiểu Chư, cô hỏi:
" Tại sao cô lại phải làm như vậy? Từ việc đi bằng cửa sau đến việc lừa gạt người quản gia kia và thậm trí là nói dối với người vừa nói chuyện điện thoại với cô..."
" Đơn giản lắm....Bởi vì công việc của tôi là như vậy...Tôi có cảm giác mình đang phải trả những cái giá rất đắt khi bước chân trên con đường nghề nghiệp đầy gian truân này..." Tiểu Chư càng nói giọng lại càng nhỏ dần đi.