Trần Vũ a Trân Vũ a, không biết kiếp trước cô đã tạo nên oan nghiệt gì, mà kiếp này cô lại "được" tổng giám đốc đùa giỡn như thế? Được rồi, không phải là đùa giỡn, nhưng mà hành động quan tâm thái quá của anh thật dự là khiến cô muốn đào cái hố để chui xuống vậy! Ảnh bá đạo như thế để làm cái gì? Cô đối với anh giống như một con mèo nhỏ, thật sự khiến anh lúc nào cũng chỉ muốn cưng chiều. Ở, đây không phải là lỗi của cô mà!
Anh không cho phép bất kì ai tới gần cô, dù là nam hay nữ, xa lạ hay thân quen. Cô là của anh, là của một mình anh, trọn đời, mãi mãi, không bao giờ thay đổi. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, ba trăm sáu mươi lăm ngày anh đều muốn có phút giây trọn vẹn ở bên cô. Ở cạnh cô, anh dường như đã phát nghiện mất rồi.
Anh không buông tay cô, không bao giờ! Trêu chọc cô chính là thú vui của anh, cũng chỉ một mình anh mới có quyền trêu chọc cô. Cô đối với anh là vật sở hữu, là cả bầu trời. Cuộc sống của anh nếu không có cô bước đến nơi đây, anh có lẽ cũng sẽ chẳng thể nào cảm nhận được dư vị của cuộc sống này. Anh muốn nói với cả thế giới, anh yêu cô.
Bình luận truyện